Chương 2: Hủ nữ

"Dịch Tiểu Liêu cô chạy cái gì?" Bách Sanh 1 tay nắm lấy đuôi tóc

Tiểu Liêu, cả thân thể nó bị lực kéo của hắn nghiên cả về trước, cảm

giác da đầu đau buốt.

"Anh buông tay ra." Tiểu Liêu vùng vẫy khỏi tay hắn, giương đôi mắt to tròn liếc hắn 1 cái.

Bách Sanh khẽ cười, nhẹ nhàng giúp nó xoa xoa tóc "Vẫn còn giận sao?"

Tiểu Liêu mặc kệ hắn, đeo túi xách đi trước một mình, Bách Sanh theo

phía sau, trên đường không quên nịnh nọt "Động cơ của người kia xem ra

không đơn giản, không thấy được anh ta vừa nghe nói cô là… thì vội vàng

chạy như có ai đuổi giết sao?" Bách Sanh thu được tín hiệu khinh bỉ từ

ánh mắt nó, tự động nín thinh đem mấy từ nhạy cảm nuốt vào hết.

Tiểu Liêu dừng bước, xoay người tức giận nhìn Bách Sanh "Anh rốt cuộc có hiểu tại sao tôi không vui không?"

"Là tại anh ….. là tại lời anh nói tôi …. tôi không vui"

Bách Sanh sửng sốt, tuy lời nói Tiểu Liêu dứt quảng không rõ ràng

nhưng 8 năm ở chung, hắn có thể hiểu ngay ra ý của nó. Tiểu Liêu giận vì lời hắn nói nó ngốc nghếch ngây ngô. Người khác nói nó, nó không chấp

nhưng sẽ để ý lời hắn nói nó.

"Tôi biết rồi, đừng giận nữa … nha." Bách Sanh hạ thấp lưng cuối

người nói xin lỗi. Nhưng lại đúng ngay lúc Tiểu Liêu ngẩng đầu thế là

đầu nó chạm vào cằm hắn.

Tiểu Liêu mắt đỏ lên nhìn hắn "Bách Sanh, tôi ghét anh. Thiên Bắc sẽ không như thế."

Bách Sanh bị va cằm đã khó chịu rồi, nghe thấy những lời này lại thêm chua xót "Thiên Bắc không phải như vậy, cô làm sao biết trong lòng nó

không nghĩ như vậy, nó chỉ là không nói ra thôi, thật chất trong lòng

cũng nghĩ như vậy."

Sắc mặt Tiểu Liêu trắng bệt, khóe mắt bắt đầu ngấng nước, không chớp lấy 1 cái ngẩng nhìn Bách Sanh.

Bách Sanh dời tầm mắt đi, có chút ão não, bản thân hắn tại sao luôn bị nó khích đến nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo.

"Nói bậy." Tiểu Liêu cắn chặt môi "Thiên Bắc không giống anh, anh là người đáng ghét nhất thế giới."

Bách Sanh túm lấy cổ tay nó. Tuy rằng trên đường luôn tự nhắc nhở

mình đừng so đo với nó. Nhưng đã bị nó làm cho nổi giận "Tôi và Thiên

Bắc là anh em sinh đôi, tôi biết nó nghĩ gì."

Nước mắt Tiểu Liêu từng giọt từng giọt rơi xuống, Bách Sanh cũng bị

nó dọa đến khiếp vía "Nè, tôi xin lỗi rồi … cô còn muốn gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!