Chương 19: Đau thương

Bách Sanh nhìn vết máu loan trên lưng mình qua gương, Dịch Phong ra

tay rất mạnh, vết máu thấm qua cũng muốn khô cạn, đau nhói khắp nơi trên ngực và lưng. Nhưng gương mặt hắn không chút thay đổi, cầm lấy áo sơ mi thay ra. Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, hắn từ phòng tắm bước ra nói "Vào đi."

Nhìn thấy Thiên Bắc đứng dựa lưng ở cửa, hắn vừa đi vừa cài cút áo,

không nói gì cả. Thiên Bắc đi đến trước mặt hắn, kéo ghế dựa xuống ngồi. Quan sát kỹ từng ý tứ hàm xúc của hắn. Bách Sanh hướng đến giường nằm

xuống. Không cẩn thận cọ phải tấm dựa lưng ở đầu giường, sắc mặt bỗng

chút tái nhạt. Hắn kéo chăn qua "Sao vậy, lâu quá không gặp tôi, muốn

ngồi nhìn tôi như vậy cả đêm à?"

Chân Thiên Bắc nhẹ đá vào mép giường, mắt đăm chiêu "Nói đi, nguyên nhân, nỗi khổ, muốn nói cái gì thì nói cái đó."

Bách Sanh nhìn hắn 1 hồi, buồn cười nói "Thần kinh, không có việc gì thì đi ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại, tôi muốn ngủ."

Thiên Bắc không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén quan sát Bách Sanh. Bách

Sanh lại thở dài "Nhìn nữa cũng không nhìn ra được gì đâu, tôi chỉ là

không muốn học nữa, không có nguyên nhân."

"Vậy còn Tiểu Liêu?"

Bách Sanh lại yên lặng, không lập tức trả lời anh, sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn Thiên Bắc "Nói đến cùng cũng là đến vì cô ấy."

"Thiếu chút là tôi muốn xé anh ra thành trăm mãnh, anh đối với cô ấy

thế nào anh còn không biết sao, nếu chỉ đơn giản là muốn nghĩ học, tại

sao lại nói với cô ấy những lời như vậy?"

"Dậy cậu cảm thấy được cái gì?" Bách Sanh kéo cái gối qua kê lên đầu, miệng vết thương mới như không còn đau .

Thiên Bắc do dự "Có phải là … bên ngoài gặp cái gì phiền toái, nói ra để mọi người cùng giải quyết, còn hơn để 1 mình anh ôm khư khư."

Ánh mắt Bách Sanh đầy phức tạp nhìn Thiên Bắc, buông lời trêu "Cậu

không phải là xem truyền hình nhiều quá rồi chứ, hay là cùng dạng với

Tiểu Liêu, đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, làm gì có nhiều tình yêu

thương tâm hay là mấy nỗi khổ tâm gì gì đó."

Thiên Bắc nhìn thấy bộ dạng lưu manh của hắn, trong lòng tức giận, cố hít sâu thở ra "Vậy, cho dù không muốn học, thì cũng đừng nói với Tiểu

Liêu những lời như dậy, nha đầu đó anh đâu phải không biết, tâm tư rất

đơn giản. Nhưng nếu là về anh thì cái gì cũng rất để bụng. Một câu của

anh có khi cô ấy nghĩ cả đêm, phải rõ ràng, bằng không cô ấy lại gặm góc chăn cả đêm."

Bách Sanh không nói, yên lặng chăm chăm nhìn chăn của mình.

Thiên Bắc nhìn hắn rất lâu không trả lời, đứng dậy chuẩn bị đi ra

ngoài, Bách Sanh bỗng mở miệng nói "Không phải cậu thích cô ấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!