"Nha đầu chết tiệt kia, nói ai là cún hả?" Bách Sanh 1 tay nắm lấy tay nó, 1 tay cù lét nó.
Tiểu Liêu sợ nhất là ngứa, lập tức đầu hàng "Không dám, không dám."
Bách Sanh thuận thế vòng tay ôm nó vào lòng "Sau này, tan học là về
nhà liền, gặp người xa lạ không cần để ý, biết không?" Tuy là bây giờ
Doãn Thịnh bên kia không động tĩnh gì, nhưng mà hắn vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ liên lụy mọi người. Cuối đầu nhìn người trong lòng ngực, càng
không yên tâm.
Tiểu Liêu gối đầu lên tay hắn, nhắm mắt 1 hồi buồn ngủ.
Bách Sanh nghe tiếng thở của nó, cuối đầu hôn lên khóe môi nó rồi
nhắm mắt lại. Cảm giác được môi có cái gì đó mềm mềm ươn ướt. Bách Sanh
mở mắt ra, trong bóng tối ánh mắt của Tiểu Liêu dường như đang tỏa sáng. Nó cẩn thận vươn đầu lưỡi ra, vụng về liếm. Bách Sanh từ từ nắm lấy
cánh tay nó, vừa định mở miệng hỏi nó biết mình đang làm gì không? Thì
đầu lưỡi của nó liền chui tọt vào trong.
Bách Sanh nhắm mắt lại, từ từ đáp lại nó, lưỡi của nó di chuyển lung
tung, dao động khắp nơi. Bách Sanh khẽ cười, cướp lại quyền chủ động từ
tay nó, ôm lấy đầu lưỡi của nó dây dưa 1 lúc. Tiểu Liêu bắt đầu thở
không nổi, Bách Sanh mới nới lỏng người nó ra "Ngủ ngon." Bách Sanh ôm
chặt nó vào lòng ngực, không dám động đậy nữa, chầm chậm bình ổn cái ham muốn trong lòng đang bắt đầu bị đánh thức. Bên này vừa mới ổn định lại
thì bên kia lại đờ cứng cả người, cái người trong lòng hắn lại bắt đầu
không chịu yên phận, vươn lưỡi cắn ngực hắn dù đã bị che bởi 1 lớp áo.
Bách Sanh vẫn cảm thấy hô hấp dồn dập, dùng tay lôi nó ra "Tiểu Liêu, ai dạy em."
Tiểu Liêu cách hắn chỉ 1 chút, thở nhàn nhạt vào mặt hắn "Baidu."
"……." Bách Sanh yên lặng không nói, bây giờ mới biết sức mạnh của baidu.
Tiểu Liêu đưa tay kéo hắn "Đêm đó, anh làm cái gì, em biết rồi."
Bách Sanh nhìn nó kinh ngạc, trong bóng tối có lẽ nó không nhận thấy
biểu hiện giật mình của hắn, nó lặng lẽ đến bên người hắn, chân khoác
lên hông hắn "Bách Sanh, em thích anh, yêu/yêu em không sợ."
"Đêm đó … không đau sao?" Bách Sanh yên lặng thật lâu mới nói, hắn
vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại sợ, sợ nó sẽ nhớ đến những ký ức không tốt.
Tiểu Liêu đặt đầu lên bờ vai hắn, đầu khẽ cọ "Đau, nhưng mà là Bách Sanh … lại đau, em cũng chấp nhận."
Trong lòng Bách Sanh cảm thấy thật ngọt ngào, xoay người ôm chặt lấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!