Bách Sanh sững tại chỗ, đến lúc muốn chạy đuổi theo nó, thì nó đã bắt xe taxi đi mất rồi. Bách Sanh lòng như lửa đốt chạy thẳng về nhà. Thấy nó không ở phòng khách lòng lại càng không yên, không biết nên giải
thích như thế nào. Đối với Tiểu Liêu, hắn từ trước đến giờ đều bó tay.
Suy nghĩ của nó không giống người thường. Tức giận cũng khác người, lúc
giận, đầu óc so với bình thường càng lợi hại hơn.
Mãi cho đến giờ cơm chiều, Tưởng Mạch và Dịch Phong hôm nay tham dự
tiệc cưới con của 1 người bạn già cho nên không có ở nhà. Bàn ăn bây giờ chỉ có 2 người.
"Tiểu Liêu đâu?" Thiên Bắc ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy bên cạnh trống người nên hỏi.
Thím Trương rửa xong chén bát nói "Nói là không muốn ăn, không muốn
xuống nhà." Nghĩ lại có chút lo lắng nên nhìn Thiên Bắc nói tiếp "Bình
thường không muốn ăn, cũng giúp thím rửa chén bát, thím hỏi có phải bệnh không thì cũng không nói?"
Thiên Bắc nghiêm mặt nhìn về phía cái người mặt mày đen thui phía đối diện, rồi sau đó nói với thím Trương "Không có việc gì đâu, 1 chút con
lên xem con bé."
Bách Sanh cũng không có tâm trí ăn, tùy tiện lùa vài cái cho qua,
liền ném chén đũa đi lên lầu. Đi qua đi lại trước phòng Tiểu Liêu vài
vòng, quyết định gõ cửa, bên trong không ai trả lời, Bách Sanh thấp
giọng nói "Tiểu Liêu … em có đói không?"
Bên trong cũng không có âm thanh gì, Bách Sanh trầm giọng "Em đừng
giận, anh thật sự không cố ý … nếu như cho em đánh anh, em có hả giận
không?"
Vẫn im thinh thích như trước, Bách Sanh buồn rầu, đứng 1 hồi rồi đi xuống lầu.
Tiểu Liêu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn dấu răng trên vai
mình, rồi vén tóc nhìn lấy vết sẹo trên tráng. Nhìn vào gương chằm chằm
ngẩn người. Trong lòng cảm thấy khó chịu. Sấy tóc rồi đi ra, ngồi ở sườn giường cảm nhận từng cơn từng cơn gió mát thổi đến. Cửa ban công đột
ngột mở ra, khiến trái tim nó bỗng nhảy loạn. trong đầu thoáng hiện
những cảnh tượng ngày hôm đó. Nhẹ nhàng đi đến ban công kéo cửa lại.
Trên kính cửa chỉ ẩn hiện mỗi bóng hình cô đơn của nó đứng tại chỗ.
Tiểu Liêu chóp nhẹ mắt, đi đến bên giường ngồi xuống. Những đè nén
trong lòng ngày càng dâng lên mãnh liệt. Tại sao như thế .. tại sao
trong giây phút đó. Nó lại mong chờ cái hình bóng quen thuộc kia. Giống
như là đang ngồi trúng 1 cái gì cứng cứng. Đứng dậy thì thấy đó là 1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!