Chương 9: Lấy Nhầm Ma Tôn

Hắn chậm rãi nói, ánh mắt chân thành.

"Chờ thêm ít ngày, trời ấm lên, hoa sẽ nở.

"Nghe hắn nói, lòng ta càng day dứt. Nhớ đến Ma Tôn, vì mất thê tử mà giận đến hủy cả sơn mạch. Dung Kỳ năm đó chắc cũng hận ta đắng cay. Nhưng hắn quá dịu dàng, lại lặng lẽ nuốt nỗi hận vào lòng. Khoan đã... Ma Tôn... Ta bỗng nhớ ra gì đó, bật dậy khỏi lòng hắn. Dung Kỳ vừa muốn ôm chặt, cánh tay cứng lại giữa không trung."Dung Kỳ, ta vẫn chưa thể về Thanh Châu."

Ánh mắt hắn thoáng lạc thần, cau mày hỏi:

"Vì sao?"

Ta thở dài.

"Vì còn một chuyện chưa hoàn thành.

"14 Ngày hôm sau, tin ta từ hôn lan khắp Đế Kinh chỉ trong một đêm. Phụ mẫu cùng các tỷ tỷ đều rối bời. Ta nghiêm túc nói thêm:"Ta muốn tự mình gặp Ma Tôn."

Phụ mẫu liếc nhìn nhau, cuối cùng phụ thân thở dài.

"Thôi được, để ta đi cùng con.

"— Trước khi vào đại điện, phụ thân dặn:"Lát nữa để ta hành lễ bái kiến Ma Tôn trước, con cứ quan sát rồi tùy cơ ứng biến.

"Ta gật đầu, bước theo. Trong lòng nhớ đến đêm qua, khi Dung Kỳ nghe ta nói muốn gặp Ma Tôn, ánh mắt hắn mập mờ do dự. Ta an ủi:"Đừng lo, Ma Tôn không phải người chuyên quyền độc đoán.

"Dung Kỳ mím môi, sắc mặt lạ lùng. Hắn hỏi:"Nàng định nói gì khi gặp hắn?"

Ta không suy nghĩ, đáp:

"Tất nhiên xin hắn thu hồi mệnh lệnh."

Nghe vậy, ánh mắt Dung Kỳ thoáng trầm xuống, cuối cùng chỉ nhẹ cười, đáp:

"Được.

"— Trong điện Ma Cung, Dung Kỳ nghe thị vệ báo Giang thị cầu kiến, mơ hồ đoán được phần nào. Hắn lo nghĩ, nếu đối mặt A Phù, phải giải thích sao. Nhưng khi ngẩng lên, người tới không phải A Phù— Mà là phụ thân nàng, Giang Thiện. Lão hồ ly bước vào điện, nhìn thấy hắn, liền hạ thấp con gái: Ở nhà ham ăn lười biếng, pháp thuật kém, không học hành, tính kiêu căng. Dung Kỳ dựa vào long ỷ, chống đầu nghe lão thao thao bất tuyệt, bình thản. Đến khi Giang Thiện dừng, trầm giọng:"E là không xứng với Tôn Chủ."

Nghe vậy, Dung Kỳ khó chịu, nhíu mày:

"Ta thấy nàng rất tốt.

"Giang Thiện lau mồ hôi, oán thầm: Bọn hồ tộc giỏi mê hoặc, nhưng Tôn Chủ như thế này không phải bị mê hoặc mà là trúng tà! Nghĩ đến con gái, lão sốt ruột gãi đầu bứt tai. Ra là con gái được hoan nghênh cũng thành họa! Lão cười gượng, cẩn trọng hỏi:"Tôn Chủ thứ lỗi, tại hạ dám hỏi một câu—

Ngài rốt cuộc thích tiểu nữ ở điểm nào?

"Về nhà nhất định bắt nó sửa ngay! Dung Kỳ cúi đầu, nghĩ dù sao cũng là nhạc phụ tương lai, nên giữ cho lão chút thể diện. Hắn nhàn nhạt:"Chúng ta có một đứa con.

"Giang Thiện chưa hiểu, thấy kỳ quái, nhưng vẫn cười lớn:"Vâng, ai cũng biết Tôn Chủ có tiểu công tử, thiếu chủ thông minh lanh lợi...

"Chưa kịp nói hết, Dung Kỳ cắt ngang. Hắn chậm rãi nói:"Ta nói—"

"Chúng ta, có, một, đứa, con.

"Chẳng bao lâu, ta thấy phụ thân bước ra từ đại điện, mặt đỏ bừng. Ta nghi hoặc gọi:"Phụ thân…?

"Ông nhìn ta, khó tả, vừa muốn cười vừa muốn khóc. Thần sắc bấn loạn, như vừa bị đả kích mất hồn. Chưa kịp hỏi thêm, một người từ điện đi ra."Tam tiểu thư Giang gia——"

Một thị nữ cúi hành lễ:

"Tôn Chủ mời tiểu thư vào điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!