Chương 8: Lấy Nhầm Ma Tôn

Nhưng sau đó ta nghĩ—

Có lẽ cả đời này, ta sẽ chẳng gặp ai như Dung Kỳ nữa.

Chỉ vì một câu nói vô tình, sáng hôm sau ngoài khung cửa sổ đã rực rỡ một tán đào hoa.

Trước kia thức ăn không hợp khẩu vị, ta ăn ít, hắn biết nhưng không nói gì.

Chỉ từ đó, mỗi bữa cơm dần trở nên thanh đạm hơn.

Thậm chí khi ta muốn bỏ trốn, trong mắt hắn chỉ là ta sợ trời tuyết lớn, đi lạc trong đêm.

Dung Kỳ thật sự là một phu quân tốt.

Cũng đã giữ trọn lời hứa của mình.

Cảm giác này thật lạ lùng.

Rõ ràng chỉ là hai kẻ vô tình bị trói buộc vào nhau.

Thế nhưng có những khoảnh khắc—

Dẫu biết không nên

vẫn động lòng.

"A Viêm, ta hiểu tâm ý huynh, nhưng—"

Ta khẽ khom mình hành lễ, nhẹ giọng nói:

"Trước kia sợ mẫu thân và tộc lão trách phạt nên mới bỏ rơi hắn."

"Giờ ta sẽ tự đến bẩm báo với Ma Tôn."

"Hắn… rất tốt."

Hách Viêm trầm ngâm, rồi bỗng bật cười:

"Ta hiểu rồi."

"Chúng ta lớn lên bên nhau, nếu sau này muội cần giúp đỡ, đừng khách sáo, cứ tìm ta.

"Khi Hách Viêm thúc ngựa rời đi, ta thở dài. Vừa quay đầu, thấy một người đứng dưới tán cây. Y phục huyền sắc, dáng vẻ lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ. Ta bỗng nín thở. Kịp phản ứng thì đã lao vào lòng hắn ôm chặt. Hắn khẽ cứng người, nhưng không đẩy ta ra. Ta không để ý phản ứng hắn, chỉ rúc đầu vào ngực, hốc mắt đỏ hoe, suýt khóc."Dung Kỳ…"

"Xin lỗi…

"— Dung Kỳ đứng xa lặng lẽ quan sát hai người. Hách Viêm nói gì đó, thần sắc kích động. Hắn chỉ cười lạnh trong lòng. Lại một vở kịch tình nhân bỏ trốn? Hắn nhớ lại ngày phát hiện thân phận thực sự của A Phù, về cung ôm Huyền Dung hỏi nhỏ:"Huyền Dung, con muốn có mẫu thân không?"

Huyền Dung lắc đầu:

"Con có mẫu thân rồi, không muốn ai khác làm mẫu thân."

Hắn thoáng ngẩn người, rồi nhẹ giọng hỏi:

"Vậy con nghĩ mẫu thân con là người thế nào?"

Huyền Dung nghiêng đầu suy nghĩ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!