Ba năm qua, hắn chưa từng từ bỏ.
Nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy dấu vết.
Quên mất, ngay tại Đế Kinh cũng có Hồ tộc.
Dường như biết suy nghĩ hắn, thị vệ thì thầm báo:
"Hồ tộc ở Đế Kinh chỉ là chi nhánh Giang thị, hôm nay đến cầu kiến để xin tha tội cho con trai…
"Hoá ra chỉ là chuyện nhỏ, hai con trai của Hồ tộc và Lang tộc gây gổ trong sư môn, Giang thị vô ý làm bị thương người nhà Lang tộc. Sợ bị trách phạt, lão hồ ly già lo lắng vội đến xin tha. Dung Kỳ khoát tay, hờ hững trách vài câu cho xong. Khi đối phương định lui, hắn đột ngột gọi lại, hỏi vu vơ:"Nhà ngươi… có nữ nhi tên A Phù không?
"Giang Thiện tái mặt, nhớ lời dặn phu nhân và tộc lão năm xưa. Giang Thiện khẽ ho, nghiêm trang đáp:"Chưa từng có."
"Chưa nghe đến cái tên ấy.
"Câu trả lời nằm trong dự đoán của Dung Kỳ. Đế Kinh và Thanh Châu quá xa nhau, khó có liên hệ. Hắn lười phất tay cho đối phương lui. Sau khi tân Ma Tôn hồi cung, dĩ nhiên phải tổ chức yến tiệc. Đại tỷ đang mang thai, không tiện đi lại, ta chỉ cùng nhị tỷ tham gia."Tam muội, giúp tỷ một việc…" Nhị tỷ nhỏ giọng: "Tỷ có việc phải ra ngoài một lát. Nếu nương hỏi, muội nói tỷ thấy ngột ngạt, ra ngoài hóng gió nhé.
"Ta liên tục gật đầu. Nhìn nàng lén nâng váy chạy về phía trước theo đuổi tiểu tướng quân nhà Lang tộc. Nhị tỷ gan dạ, ta thật lòng ngưỡng mộ."Tỷ tỷ…
"Có người nhẹ nhàng kéo vạt áo ta. Quay đầu, ta thấy thiếu niên cách đây vài ngày, liền cười rạng rỡ:"Là đệ à?"
"Ừm!"
Nó cũng cười tít mắt, hai má ửng hồng, cúi đầu né tránh.
"Đa tạ tỷ đã cho kẹo tùng tử hôm trước."
"Không có gì đâu," Ta nhìn quanh không thấy ai đi cùng, lo nó lạc mất phụ thân, vội hỏi:
"Đệ lại đi lạc với phụ thân nữa sao?"
Huyền Dung lắc đầu: "Hôm nay phụ thân bận, để con tự đi dạo."
Ta cúi xuống xoa đầu nó, dịu dàng hỏi:
"Đệ tên là gì?"
Nó nghiêm túc đáp: "Huyền Dung.
"Huyền tộc là đại tộc, không phải hồ tộc chúng ta có thể sánh bằng. Nghe tên này, ta vừa cảm thấy đồng cảm vừa kính trọng, nên nán lại chơi cùng nó. Chợt nhớ những ngày trong tiểu viện với Dung Kỳ. Hắn thấy ta chán nản, thỉnh thoảng dùng pháp thuật nhỏ để làm ta vui. Hắn biết ta yêu hoa. Hai ba đêm, hắn khiến hoa nở rộ trên cành, sáng hôm sau ta mở cửa sổ thấy cảnh sắc rực rỡ. Hồi ấy ta kinh ngạc chưa từng thấy cảnh đẹp thế. Hắn chỉ nhẹ nhàng cười:"Chuyện nhỏ, là trò dỗ dành phu nhân.
"Nghĩ đến đây, ta bỗng ngẩn ngơ. Vô thức chơi đùa với Huyền Dung, ta cũng thi triển chút pháp thuật, tạo ra vài cánh hoa. Pháp thuật của ta không tinh thông bằng hai tỷ tỷ, càng không sánh với Dung Kỳ. Nhưng Huyền Dung chăm chú nhìn, mắt sáng long lanh, xuýt xoa ngưỡng mộ."Hoài Hoài—"
Hách Viêm bước đến, trêu chọc khi thấy ta chơi cùng Huyền Dung.
"Tiểu đệ đệ, sao lại tìm thấy Hoài Hoài của chúng ta lần nữa? Phụ mẫu đệ đâu?"
Huyền Dung suy nghĩ một lúc, khó xử đáp:
"Mẫu thân đã đi rồi…
"Ta và Hách Viêm nhìn nhau, đều thấy ngượng ngùng. Hách Viêm vội xin lỗi, ta dịu dàng an ủi. Nhưng Huyền Dung không để tâm, còn mỉm cười nói:"Phụ thân nói, mẫu thân đi hẳn phải có lý do."
"Nàng có việc riêng, cuộc sống của nàng."
"Dung Dung không thể trở thành gánh nặng của mẹ, không thể trói buộc mẹ ở lại."
"Có thể nàng chỉ nhất thời không muốn gặp chúng con… Có lúc nào đó, khi nhớ con, mẹ sẽ trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!