Chương 8: (Vô Đề)

Giờ đây khi tôi không còn quan tâm nữa, họ lại cố gắng ngăn cản bước chân của tôi.

Khi tôi chuẩn bị mở miệng từ chối, có ai đó kéo tay tôi. Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết tâm vang lên:

"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi."

Cô bé mỉm cười lễ phép với Mạnh Tề Hành:

"Chú à, trên đời này không có ai là không thể rời xa ai cả. Nếu thực sự không thể rời xa thì ban đầu nên biết trân trọng mới đúng. Bây giờ cần thời gian, cần giao tiếp, vậy trước kia chú ở đâu?"

Nói xong, cô bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi bước đi.

Tiếng khóc xé lòng của Mạnh Dư Nhạc vọng lại từ phía sau:

"Đó là mẹ của tôi! Cậu không được gọi mẹ, đó là mẹ của tôi!! Mẹ ơi, đừng đi, mẹ ơi!!!"

Cô bé không hề bị lay động, bước chân vẫn nhẹ nhàng.

12

Bên ngoài bể nhảy cầu, chiếc xe tôi gọi chưa tới. Tôi đứng dưới bóng cây, nhìn xuống cô bé.

Tôi cười hỏi:

"Tại sao con lại gọi cô là mẹ?"

Cô bé khựng lại một chút, rồi trả lời nhỏ nhẹ:

"Gọi cô là cô nghe không có khí thế, hơn nữa chú đó cứ nhắc về con trai chú làm người ta khó chịu."

Tôi cười tươi hơn:

"Vậy tại sao con lại đi với cô? Chẳng phải con rất muốn nhảy cầu sao?"

Cô bé hơi bối rối:

"Bởi vì con thấy cô không thích chú ấy, chú ấy cứ dùng cái thân phận mẹ để ngăn cản cô."

Cô bé ngước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Dù cô là mẹ, cô cũng có quyền lựa chọn ở lại hoặc rời đi. Thân phận làm mẹ không nên là cái gông xiềng trói buộc cô, làm mẹ không nên trói buộc bất kỳ ai cả. Con đã đọc trong một cuốn sách, trước hết cô là cô, sau đó mới là con gái, là vợ, là mẹ.

Dù con không có mẹ, nhưng con nghĩ điều đó đúng lắm.Vì cô không muốn ở lại, nên chúng ta cứ đi thôi. Dù sao trên thế giới có rất nhiều bể nhảy cầu.

"Tôi chỉ sững sờ trong một giây, rồi bật cười thành tiếng. Tôi gật đầu:"Đúng vậy, không muốn ở lại thì cứ đi, trên đời có biết bao bể nhảy cầu mà."

Nói xong chẳng biết từ đâu một cơn gió mát thổi qua, từ từ xua tan hết cái nóng bức trong không khí.

13

Cô bé thay bộ đồ nhảy cầu màu đen.

Đứng trên ván nhảy ba mét của bể nhảy mới. Thân hình cô bé linh hoạt, nhẹ nhàng như một con chim én.

Hai tay cô bé khép lại, liếc nhìn tôi một cách thoáng qua rồi bước lên hai bước, cơ thể cô bé bật lên với sức bật mạnh mẽ, dường như sinh ra để nhảy cầu. Tôi đứng không xa, dù biết cô bé có thể nhảy rất tốt nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Chỉ trong vài giây, cô bé đã bay lên không trung, xoay hai vòng rưỡi cộng thêm một vòng xoay người trước khi nhẹ nhàng rơi xuống nước.

Một cú nhảy chuẩn xác theo động tác 5152B, độ khó 3.0, hoàn thành gần như xuất sắc. Một tiếng bịch vang lên nhẹ nhàng gần như không có một gợn sóng nào trên mặt nước, tất cả đều bị dìm xuống dưới đáy.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!