Xe việt dã khổng lồ đậu bên đường, lá rơi lả tả, thân xe rung lắc, từ xa nhìn thấy biên độ chấn động của xe không nhỏ.
Vợ chồng đóng cửa lại, chuyện gì cũng làm được, ví dụ như… đánh mông tét đít.
Cố Thành Kiêu ném Lâm Thiển vào trong xe. Cửa xe vừa đóng lại, Lâm Thiển còn chưa ngồi dậy, anh đã đè mạnh eo cô, "bốp bốp bốp" ba cái liên tục.
"Má nó, anh bệnh hả, thứ biến thái chết bầm!
"Lâm Thiển giơ tay che mông, ngẩng đầu lớn tiếng chửi mắng. Lời mắng nhiếc này càng chọc Cố Thành Kiêu nổi điên lên. Anh không nói nhiều, kéo quần cô xuống,"keng
", nút quần jeans bung ra rơi xuống. Dưới thế lực mạnh mẽ tuyệt đối, quần jeans không có sức chống cự liên lựa chọn bỏ mình trước tiên. Trong không gian nhỏ hẹp u ám, lần đầu tiên trong đời Lâm Thiền gặp phải chuyện nhục nhã thế này:"Bốp bốp bốp, lại thêm ba cái nữa, tiếng đánh vang lanh lảnh. Lâm Thiển cảm thấy mồng mình nóng rát, sao lại đau thế hả?!
Đau tê rần, đau đến mức hoài nghi cuộc đời.
"Đổ biến thái!"
"Bop!"
"Ahhh! Đồ chết bầm!"
"Bốp!"
"Ahhh! Khổn…" Chữ "nạn" chưa kịp nói ra, Cố Thành Kiêu đã giáng mạnh tay vào nơi trắng hếu đó. "Bốp", làn da trắng phau lập tức đỏ rực.
"Ahhh!.." Cô không dám chửi nữa, chửi thì sướng miệng, nhưng mông lại gặp họa.
Cô xoa chỗ đau, bật khóc hu hu, vừa đau vừa nhục, không cho mắng chẳng lẽ không cho khóc hả?!
Cố Thành Kiêu đánh cổ đến mức tay tê rần. Nói thật, lúc đánh cô anh không hề nhẹ tay. Thật quá mức tưởng tượng, con gái con lứa mà nói chuyện khó nghe như thế. Đứng bên đường chửi mắng như đàn bà đanh đá, toàn là những câu chọc người ta tức bể phổi.
Không cho cô một bài học thì cô không biết ai mới là kẻ có quyền uy.
Anh giơ tay, uy hiếp: "Còn chửi tôi nữa không?"
"Không chửi, không chửi, hu hu hu hu…"
"Dám ngụy biện nữa không?"
"Không dám…"
"Nghe lời tôi không?"
"Nghe nghe nghe…"
Cuối cùng, anh cũng buông tay, Lâm Thiển lăn xuống như trái cà tím héo, lọt xuống lối đi, đầu đụng cái "cộp" vào của xe.
"Hu hu hu…" Cô nức nở không ngừng, quần jeans lỏng lẻo treo ngang, vừa nhếch nhác vừa mất mặt.
Lối đi quá hẹp, cô muốn kéo quần cũng khó. Nhìn Cố Thành Kiêu độc ác như ma, có giống như trẻ con bị ăn hiếp, òa lên khóc to.
Tất cả căm phẫn lẫn kiêu ngạo tự tôn của cô hoàn toàn tan biến ngay tại thời khắc anh lột quần đánh cô.
Nhưng cô sẽ không dám tái phạm nữa.
Cố Thành Kiêu liếc nhìn cô, thoáng thấy chỗ bị thương, da thịt trắng muốt giờ sưng đỏ, lằn dấu tay rõ ràng, chỗ thảm nhất là mạch máu bung ra, đỏ sẫm loang lổ.
Nghe cô khóc mà tim anh mềm nhũn theo bàn tay tê rần. Anh thở dài hỏi: "Có thể để tôi bớt lo được không?"
Lâm Thiển khác liên hồi, khóc đến mức thở hổn hển, giọng lạc đi, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!