Chương 30: Tôi rất thích ở bên cạnh cậu

Hình ảnh Cố Thành Kiêu anh hùng dập lửa cứu người biến mất trong vòng một đêm. Ngoài sự sùng bái sầu sắc ra, cộng đồng mạng cũng có không ít anh hùng bàn phím đào bới thân phận của anh.

Cho nên chỉ trong một đêm, tất cả clip cứu người của Cố Thành Kiêu đều bị xóa sạch.

Đoạn clip không có, hot search chẳng còn, ngay cả từ khóa cũng không có. Tất cả thông tin liên quan đến Cố Thành Kiêu đều bị phong tỏa.

Điều này làm dân chúng suy đoán, "Xem ra người này là anh hùng thật rồi, quốc gia phải bảo vệ anh ta"

"Bọn mình gặp được chân nhân rồi, thường thì chân nhân bất lộ tướng"

"Chẳng có gì được gọi là năm tháng tĩnh lặng cả, luôn có người gánh vác trách nhiệm nặng nề ở nơi bọn mình không nhìn thấy. Tôi kính trọng những vị anh hùng vô danh đó"

Vẫn là đường mòn dưới bóng râm, nắng thu ấm áp khẽ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường thành những vòng sáng loang lổ lấp lánh.

Ven đường có ghế dài, Sở Mặc Phong dựng xe đạp thể thao cạnh đó, giơ tay phủi lá rụng trên ghế, "Ngồi đi"

Lâm Thiển từ chối, quay đầu nhìn nơi cuối đường, "Sao chú Hai cậu còn chưa tới?"

"Chắc bị tắc đường rồi, đâu phải cậu không rõ tình trạng giao thông ở thành phố B đầu, ngồi chờ đi"

"Tôi đứng được rồi.

"Lâm Thiển không muốn ngồi chung, cũng như gây ra bất kỳ hành động mờ ám nào với cậu ta. Sở Mặc Phong thở dài, cổ đứng, cậu cũng đứng, hỏi:"Nhìn mặt cậu không khỏe lắm, hôm qua ngủ không được hả?"

Lâm Thiển chẳng có tâm tình nói chuyện phiếm với cậu ta, bèn hỏi: "Hôm qua hai người gặp tai nạn à?"

"Sao cậu biết?"

"Đoạn clip trên mạng hot thế kia, tôi biết người cứu người là chú Hai của cậu."

Sở Mặc Phong thấy không giấu được bèn nói thật, "Ừ, xe của chú Hai suýt nữa tan tành. Cũng may người không sao, chú ấy lại cứu người dập lửa, còn bị thương nhẹ"

"Bị thương ở đâu?"

Lâm Thiển lo lắng, xe buýt tan tành còn cứu người khác, không quan tâm tính mạng mình sao? "Này, suýt nữa tôi cũng bị mù rồi đấy

"Sở Mặc Phong tháo kính râm xuống cho cô xem. Do bị đâm mạnh mà mạch máu trong trong mắt rõ mồn một, đôi mắt suýt bị hủy luôn,"Có phải xấu lắm không? Bác sĩ bảo ít nhất hai tuần mới khôi phục bình thường"

Lâm Thiển hơi sốt ruột, tức tối nói, "Tôi không hỏi cậu, tôi hỏi chú Hai cậu kìa."

"Sao cậu quan tâm chú ấy thế? Cậu quen chú ấy hả?"

"… Chẳng phải cộng đồng mạng toàn quốc đều quan tâm người ta có bị thương hay không đó sao?"

"Nếu cậu đã biết thân phận của chú Hai thì tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu đừng kể với ai đó. Thân phận của chú Hai hơi đặc biệt, trên mạng che chắn thông tin về chú ấy thật ra là muốn bảo vệ chú ấy."

Lâm Thiển tò mò hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Chú Hai là quân nhân, quân nhân tại ngũ, đương nhiên phải chú trọng bảo mật đời tư. Cậu yêu cầu tôi gọi chú ấy đến, chẳng lẽ muốn xin chữ ký hả?"

"… Tôi là người nông cạn thế hả?"

"Thế tại sao phải gọi chú ấy ra?"

"Là vì… vì…" Lâm Thiển không biết nói thế nào, thở dài một hơi, "Vậy cậu coi như tôi sùng bái anh ta đi."

Sở Mặc Phong cười, tự hào nói:

"Tôi cũng sùng bái chú ấy, từ lúc nhỏ đã sùng bái rồi. Tuy là bậc cha chú nhưng thật ra chú cháu tôi lại giống như bạn bè. Lát nữa gặp chú ấy, cậu đừng khẩn trương. Chú ấy nhìn thì nghiêm túc nhưng thật ra rất hiền lành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!