Cố Thành Kiêu chưa kịp đáp lời, đại đội trưởng "ôi trời" một tiếng, "Thủ trưởng Cố, tay ngài bị thương… Bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ…"
Cố Thành Kiêu cản lại, "Không sao, tôi tự đến bệnh viện được"
"Vậy sao được?"
"Đừng làm phiền bác sĩ, nhiều người bị thương quá, bác sĩ đều bận bở hơi tai. Tôi không sao, quyết định vậy đi.
"Bây giờ anh thả lỏng đôi chút mới nhận ra đầu gối đau đau, chắc là đập vào lúc xảy ra tai nạn xe rồi. Người cảnh sát cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay dính máu, là của thủ trưởng Cố. Ông lúng túng, vội nói:"Thủ trưởng Cổ, tối… tôi…"
Cố Thành Kiêu khẽ cười với ông, nói:
"Ông anh anh dũng lắm, cấp trên là ai? Tôi chắc chắn sẽ phản ánh với vị cấp trên này Người cảnh sát cười thật thà, càng ngại ngùng hơn,"Đừng đùng, Thủ trưởng Cổ, tôi phục vụ cho dân mà, đó là điều nên làm
"Sở Mặc Phong len lỏi trong đám người chui ra. Lúc nãy cậu mải giúp sơ tán học sinh, cũng thấy toàn bộ quá trình Cố Thành Kiêu liều mình cứu người, càng thêm kính trọng người chú này."Chú Hai, chú Hài, chú không sao chứ?"
"Ừ, về nhà đừng nhiều chuyện."
"Dạ, cháu biết ạ
"Cố Thành Kiêu không nán lại lâu, hàn huyên vài câu với đại đội trưởng rồi dẫn Sở Mặc Phong rời khỏi hiện trường. Tiện đường chở thằng cháu về nhà, không ngờ xảy ra tai nạn, dù sao cũng phải nói với cha mẹ người ta một tiếng. Cố Thành Kiêu đưa Sở Mặc Phong về, ở lại đó ăn cơm chiều, nói mấy lời cho người nhà họ yên tâm."Tiểu Lý, lái xe cẩn thận đấy, đưa A Thành về nhà an toàn đó."
"Vâng" "A Thành, về nhé, có rảnh ghé chơi
"Cố Thành Kiêu vẫy tay với cô hai, rồi bước lên xe. Anh ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, trăng khuyết lững lờ. Anh cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc, chần chừ gọi điện cho Lý Bất Ngôn. Lý Bất Ngôn nghe máy rất nhanh, lãnh đạo gọi đến, cậu không dám nề hà,"Alo, thủ trưởng"
"Ừ, xong việc chưa?"
".." Lý Bất Ngôn không biết nên trả lời thế nào. Thủ trưởng ra lệnh cậu phải theo dõi chị dâu, nhưng giờ thủ trưởng lại hỏi cậu xong việc chưa, đây là đã biết mà còn hỏi hay là giả vờ hỏi:
"Dạ chưa, vẫn đang theo dõi chị dâu Cố Thành Kiêu che giấu nôn nóng trong lòng, bình tĩnh hỏi:"Tình huống thế nào?
"Giọng điệu y chang thường ngày anh ra lệnh cấp dưới theo dõi nghi phạm vậy. Lý Bất Ngôn nói:"Báo cáo thủ trưởng, sau khi chị dâu vào phòng thì không ra nữa. Chúng tôi không dám ẩn nấp, cũng không dám rình rập ký túc xá nữ, cho nên không rõ tình huống bên trong"
Lý Bất Ngôn không thấy thủ trưởng nói gì, tưởng thủ trưởng không hài lòng khi bọn họ không đột nhập vào, cho nên vội vàng kiến nghị: "Nếu không bảo Bất Ngữ giả thành nữ sinh đột nhập vào đó, tìm hiểu thực hư?"
"Khỏi" Cố Thành Kiêu nói, "Kết thúc công việc, các cậu nghỉ ngơi đi"
"Vâng, thủ trưởng
"Hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng, thủ trưởng bị sao thế? Lý Bất Ngôn không dám hỏi thăm. Theo thủ trưởng mấy năm rồi, cậu biết không nên lắm mồm, nhưng mà sắc mặt cấp trên chính là thời tiết của bọn họ. Dạo gần đây sắc mặt thủ trưởng không tốt, mỗi ngày toàn là cuồng phong bão táp. Cố Thành Kiêu ngắt điện thoại nhưng không đặt xuống. Ngón cái xoa tròn màn hình liên tục, như có sợi dây mỏng quấn lấy, làm thế nào cũng chẳng thoải mái."A Thành, nghe bà nội nói Lâm Thiển sảy thai, vừa hay con khỏi cần phụ trách gì cả, mau ly hôn đi" Mẹ anh nói.
"Ly hôn ngay, làm ngay bây giờ!"
Ba anh nói.
"A Thành à, bà nói không lại ba mẹ con, bà về trước đây, con chăm sóc Tiểu Thiển chu đáo đấy" Bà nội nói.
Nghĩ đến những điều này, Cố Thành Kiêu rất đau đầu. Hết ải này đến ải khác, anh không quan tâm lời ba mẹ nói, nhưng, cô nhóc này quá vô lý. Nếu người lớn biết được chân tướng, đừng nói đến ba mẹ, ngay cả bà nội cũng nổi giận. E là lúc đó, bà nội là người đầu tiên muốn đuổi Lâm Thiển.
Anh nghĩ hết mọi cách để bảo vệ, bao che cho cô, nhưng cô lại không biết cố gắng. Anh nghĩ, có lẽ anh không hiểu cô rồi.
Cho nên, anh lại gọi điện cho Lý Bất Ngôn: "Trước sáng sớm mai, tôi cần tất cả tư liệu về Lâm Thiển
"Trước đây không điều tra là vì tôn trọng cô, nhưng giờ đây, cô vốn không cần sự tôn trọng này. Lâm Thiển về phòng, bạn cùng phòng cũng không để ý mấy, bởi vì đây là trạng thái thường ngày của cô. Còn những lời đồn kia, người không tin cô, cô chẳng thèm giải thích, người tin cô, cô chẳng cần giải thích, bạn cùng phòng không ai nhắc tới thì cô cũng chẳng hỏi. Mười phút trước khi tắt đèn, Chúc Phạm Phạm bỗng nổi hứng:"Cậu Thiển, đi ăn khuya không?"
Lâm Thiển nằm trên giường, khinh bỉ: "Cậu ú thế rồi còn ăn khuya gì nữa? Cậu nuốt trôi không?"
Chúc Phạm Phạm có biệt danh là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!