Cảnh sát giao thông từ hiện trường tai nạn ở đằng trước chạy lại, nói:
"Ba chiếc xe ở đằng trước và vào nhau, tôi chưa biết thương tích thế nào. Còn chiếc xe buýt chở học sinh thì không có vấn đề gì, chỉ là học sinh trên xe hoảng sợ khóc lóc không thôi. Anh này, nếu hai người không sao vậy tôi qua bên kia hỗ trợ họ trước đã, lát nữa xe cấp cứu sẽ đến ngay"
Cảnh sát giao thông không nhận ra Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu cũng không hỏi nhiều, phất tay ra hiệu cảnh sát nhanh qua bên kia hỗ trợ đi.
"Tiểu Phong, tự xuống xe được không?
"Được, cháu không sao?
Cố Thành Kiêu xuống trước, vòng qua ghế phụ đỡ Sở Mặc Phong nhãn chân xuống xe.
Ngồi thư giãn được một hồi mới biết, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tai nạn liên hoàn đã xảy ra cả hai phía. Phía trước thì ba chiếc xe đâm vào đuôi nhau, phía sau cũng là ba chiếc xe đâm nối đuôi, xe buýt chở học sinh ở giữa thì không bị gì cả.
Sở Mặc Phong thầm cảm thấy may mắn rồi kinh ngạc thở gấp, cảm thán: "Chú Hai, nếu chú không phản ứng nhanh thì xe mình với xe buýt đó sẽ bị kẹp ở giữa như sandwich rồi"
Cố Thành Kiêu không nghĩ nhiều, cầm theo bộ dụng cụ đơn giản trong cốp sau chạy đến hiện trường tai nạn.
Con đường xảy ra tai nạn liên hoàn bị kẹt cứng ngắc.
Trong xe buýt toàn là học sinh cấp 1, các bé đều sợ hãi, tiếng khóc inh ỏi, cũng may đều bình an vô sự.
Còn những chiếc xe đắm đuối đó thì chẳng may mắn như thế, nhất là ba chiếc đằng trước. Khói mù dày đặc, đốm lửa tí tách, bầu không khí tràn đầy nguy hiểm.
Người ở trong xe nhao nhao bước xuống, dìu dắt nâng đỡ nhau. Có người máu đầy mặt, có kẻ đùi đẫm máu.
Thảm nhất là chiếc xe ở giữa, bị ép móp cả hai đầu, đùn thành một đoạn ngắn, người trong xe vẫn chưa ra ngoài.
Xăng chảy đầy đất, khói càng ngày càng dày đặc, nếu không kịp thời cứu viện hoặc xử lý ổn thỏa sợ rằng sẽ xảy ra tình huống nghiêm trọng hơn.
Chẳng hạn như bùng nổ.
Cảnh sát cứu hộ và xe cấp cứu bị kẹt ở phía sau, không thể tới hiện trường trong phút chốc, mà ở đây chỉ có ba anh cảnh sát giao thông.
Trong đó có một cảnh sát hơi lớn tuổi vô cùng lo lắng nói: "Với tình hình này… e là sẽ nổ tung mất"
Những người vốn định chạy đến giúp một tay vừa nghe chữ "nổ tung
"thì sợ hãi nhốn nháo lùi bước. Giúp đỡ nhưng lại mất mạng, ai dám làm nữa chứ? Cho nên, một người đã chạy thì tất cả mọi người đều chạy hết. Đúng lúc này, Cố Thành Kiêu không do dự chạy đến phía trước, vừa quan sát tình huống, vừa tìm người trong xe. Khói dày đặc, tầm nhìn bị cản trở, cảnh sát giao thông giữ chặt Cố Thành Kiêu,"Anh này, ở đây nguy hiểm lắm, anh nên rời khỏi đây ngay"
"Trong đó có người"
"Đó là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, anh nên đi nhanh đi."
Cùng lúc đó, tiếng trẻ con khóc trong chiếc xe ở giữa vang lên, như tia hi vọng bừng sáng trong tuyệt vọng.
"Người trong đó còn sống"
"Đội cứu hộ đã đến rồi, ở đây rất nguy hiểm, chúng tôi không đảm bảo an toàn cho anh
"Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn đằng sau, tầm nhìn xa đã rõ hơn nhiều. Nhân viên cứu hộ đang vội vã chạy đến đây, nhưng khoảng cách từ bên đó đến chỗ này khá xa, sao có thể chạy đến trong vòng hai ba phút được chứ? Độ nóng thân xe càng ngày càng cao, đốm lửa ở đầu xe bắt đầu lan ra ngoài. Đừng nói hai ba phút, cho dù hai ba giây cũng chẳng chờ được nữa."Thời gian là sinh mạng, anh nghe tối, mau dẫn người các anh sơ tán học sinh lên xe buýt.
"Có lẽ giọng Cố Thành Kiêu quá bình tĩnh, cũng quá uy nghiêm, cảnh sát liền hiểu ngay. Mặc dù ông ta không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp nhưng chắc là người có kinh nghiệm phong phú với những tình huống thế này. Cảnh sát này không đi mà quay sang ra lệnh cho hai cậu cảnh sát vừa mới nhậm chức:"Hai cậu nhanh đi sơ tán học sinh"
Vị cảnh sát này kiên quyết hành động cùng Cố Thành Kiêu.
Hai người hợp sức cạy cửa xe đã nóng lại biến dạng ra, tiếng khóc trong xe rất yếu ớt, khi có khi không. Cố Thành Kiêu mặc kệ hai mắt bị khói hun đau, nín thở, chui vào xe.
Anh lần lần mò mò, giựt ra đứa trẻ vẫn còn mang tã từ vòng ôm sít sao của một người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!