Người gặp chuyện không may chính là phu nhân thủ trưởng, điều này khiến viên cảnh sát hết sức quan tâm. Tổng cục trưởng cũng đích thân gọi điện tới hỏi thăm.
"Thủ trưởng Cố, đây có phải là cố ý trả thù không?"
Cố Thành Kiêu hiểu ý của Cục trưởng, đáp:
"Có lẽ không phải. Nếu phải, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để người sống sót. Huống hồ, hiện tại vẫn còn điều tra, bọn chúng sẽ không có cơ hội trà trộn, cũng như không có lá gan đó."
"Không phải là tốt rồi, chúng tôi chỉ sợ ngài gặp nguy hiểm"
"Tôi vừa kiểm tra camera hiện trường, là một đám thanh niên, tổng cộng 15 tên"
"Có camera thì dễ theo dõi, không được để tên nào chạy thoát"
Đã có Cục trưởng đốc thúc, viên cảnh sát thụ lý vụ án không dám chậm trễ, rất nhanh tóm được mấy tên, sau đó quăng lưới bắt trọn cả bọn.
Bên này Lâm Thiển vẫn chưa tỉnh, bên kia đã phá án xong.
Đây là một màn trả thù có chủ ý nhưng không liên quan đến Cố Thành Kiêu, là do Lâm Thiển tự mình gây họa.
Đám thanh niên này là do Uông Dương thuê tới, mà bản thân Uông Dương vẫn đang dưỡng thương trong khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện đa khoa quân khu.
Theo điều tra, chân trái của Uông Dương quả thật là do Lâm Thiển đánh gãy lúc trước, là đánh gãy đấy!
Cố Thành Kiêu xem bản tổng hợp điều tra do cảnh sát cung cấp, sắc mặt cực kỳ khó coi, tâm trạng cũng hết sức phức tạp.
Anh tưởng Lâm Thiển chỉ nghịch ngợm mà thôi, đâu biết cô có thể gây ra họa lớn như vậy, đánh gãy chân người ta, thật là.
Quan trọng hơn cả, Uông Dương là con trai độc nhất của Uông Hải Thành, người giàu có nhất thành phố B. Lịch sử làm giàu của Uông Hải Thành vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng.
Phía chính phủ nói ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng tin đồn chung quanh đều ám chỉ ông ta buôn lậu thuốc phiện, sau khi kiếm được nhiều tiền đã tẩy trắng. Về sau nữa ông ta xây dựng rất nhiều bệnh viện trường học làm từ thiện.
Nhà họ Uông là dòng họ thương nhân rất được coi trọng ở thành phố, Lâm Thiên lại đánh gãy chân đứa con độc định nhà người ta. Chỉ điểm này thôi, Cố Thành Kiêu cũng bội phục cổ rồi.
Nhưng bội phục không có nghĩa là đồng ý.
Trời hừng sáng, bên ngoài không khí cuối thu dễ chịu, ánh mặt trời rực rỡ lướt qua song cửa, chiếu vào phòng, làm cho căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Trán Lâm Thiển dán gạc vuông, chưa kể mặt mũi bầm dập, cô cứ như vậy mà ngủ thiêm thiếp. Đúng vậy, bác sĩ nói cổ chỉ bị chấn động não nhẹ, các vết thương nhỏ khác không đáng lo.
Suốt đêm Cố Thành Kiêu không chợp mắt, lo lắng, nghi hoặc, tức giận, bất lực, tất cả đều ghi rõ lên mặt. Râu trên cằm trên mép lún phún xanh càng tăng thêm nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
"Ui da…
". Cuối cùng cũng đã tỉnh, cô cố mở mắt ra, hai hốc mắt sưng tấy, mí mắt như nàng ngàn cân, càng cố mở càng đau muốn chết. Nhưng khi mắt cô chạm vào người đàn ông lạnh lùng kia, cố nén cơn đau xuống, ra vẻ như không có gì:"Hì hì, chào buổi sáng
Cố Thành Kiêu nhìn cô, châm chọc, "Còn cười được, xem ra bị thương vẫn còn nhẹ"
"Đau hả?"
"Không đau, không đau chút nào."
Vịt chết mạnh miệng, Cố Thành Kiêu tức giận nói: "Con muốn đánh nhau nữa không?"
Tự biết đuối lý, Lâm Thiển hiếm khi không giận dỗi, ngắm nghía xung quanh. Đây là phòng bệnh viện mà, chắc Cố Thành Kiêu đã trồng cổ cả đêm.
"Không cần anh quan tâm tôi" Cô bỗng trở nên cố chấp: "Tôi tự giải quyết xong rồi
"Tự giải quyết xong rồi? Cái cô gọi giải quyết xong, chính là đánh nhau một trận? Cố Thành Kiêu kéo ghế, ngồi xuống nghiêm chỉnh, thong thả nói:"Tôi không muốn quản, cũng không cần phải quản
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!