Chương 18: Cháu có muốn thì cũng phải kiềm chế

"Khụ khụ, đã hôn rồi à, người trẻ đúng là thiếu kiên nhẫn" Bà nội che mắt nhưng không có ý tránh né, cười bảo: "Thành Kiều, cháu ra đây, bà có lời muốn nói"

Lâm Thiển nổi cáu, bị lợi dụng động tay động chân mà không thể mắng anh. Giống như vụ hôn trộm bữa trước, cố chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

"Vâng, cháu đến đây." Ánh mắt Cố Thành Kiêu thấm sâu nhìn cô cảnh cáo, lại có chút mập mờ, "Vì chỗ dựa của em mà đừng phụ lòng bà" Nói xong anh hôn khẽ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước.

"Vô lại" Lâm Thiển khàn giọng mắng anh

Cố Thành Kiêu đứng dậy, lúc thu tay lại, ngón tay cố ý miết nhẹ bờ môi đầy đặn đang chu ra của cô.

"…" Lần này, Lâm Thiển bỗng dưng thẹn thùng. Mọi cáu giận đều trở thành ngọn lửa vô danh, mọi bực tức đều hóa thành rung động, trái tim đập rộn ràng một cách khó hiểu.

Phải công nhận, người đàn ông này rất đẹp trai, chỉ một hành động bá đạo mờ ám cũng tràn đầy lực hấp dẫn. Mỗi một khung ảnh đều như màn hình đặc tả phim bom tấn, nhìn tấm nào là thèm nhỏ dãi tấm đó.

"Em nghe bà nội nói với bố mẹ tôi rồi đấy. Nếu em muốn ung dung ở lại nhà họ Cố thì phải gạt được bà nội."

"Không cần anh nói, tôi biết rồi"

Ở cửa, bà nội không thấy cháu trai đi ra, sốt ruột thúc giục: "Được rồi được rồi, đừng lưu luyến không rời thế. Cùng lắm bà chỉ nói vài câu, không đến ba phút đầu"

"Cháu đến đây" Cố Thành Kiêu đáp lời bà nội, nhưng vẫn chưa thỏa mãn nói với Lâm Thiển: "Em biết là tốt rồi"

Lâm Thiển chu miệng nhỏ không dám lên tiếng. Đẳng cấp của đối phương rất cao, mà cô thì quá thấp. Cô không phục, nhưng lại phải đè nén.

Dù sao cô cũng phải đối mặt với thực tế, lúc này chỉ có Cố Thành Kiêu mới có thể cho cô một chỗ dung thân. Chỉ có anh mới có thể cho cô cơm ăn áo mặc, không ưu phiền.

Bà nội cười hiền hậu, muốn nói lại thối, liếc nhìn nhóc con xinh xắn bên trong rồi kéo cháu trai mình ra ngoài.

"Thằng nhóc này, bà nói cháu nghe, bà biết các cháu mới cưới, cháu lại trẻ tuổi tràn đầy năng lượng. Nhưng ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm, đặc biệt là tháng đầu tiên, cháu có muốn cũng phải kiềm chế, hiểu không?"

Bà nội vừa mở miệng, Cố Thành Kiêu đã biết bà muốn nói gì. Nhưng chính tại nghe được lại cảm thấy kì kì làm sao. Anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành cao lớn mà bị trưởng bối giáo huấn những lời này, khó tránh khỏi ngượng ngùng, "Cháu biết rồi, biết rồi"

"Cháu đừng có qua quýt cho xong, bà thấy cháu ôm ấp lôi kéo con bé. Vừa vào cửa liền làm chuyện ấy, cháu không thể đợi được à?"

"A Thành, nghe lời bà, kiềm chế một chút. Chờ chắt của bà chào đời bình an thì các cháu muốn hùng hục thế nào thì tùy"

"Bà yêu cầu không cao, muốn ba năm được ôm hai đứa chất."

"Cháu không phải xấu hổ, bà đã nhìn cháu trưởng thành, cháu vừa chổng mông lên là bà biết cháu muốn làm gì ngay"

Cố Thành Kiêu ưỡn thẳng lưng: "Cháu không có chổng mông"

Bà nội giả bộ giận trừng mắt: "Chưa gì cháu đã coi lời của bà như gió thoảng qua tại rồi. Nếu chắt của bà xảy ra chuyện không may, bà cạo đầu tên nhóc cháu đấy"

"Bà nội, cháu…"

"Cháu đừng nói nữa, bà nói xong rồi, cháu nhớ kỹ là được. Giờ vào chăm vợ cho tốt đi, bà còn phải xem tivi

"Bà chưa đi nghỉ ạ?"

"Già mới ngủ sớm, bà còn trẻ chán."

"Vào đi vào đi, chăm sóc thật tốt cho Tiểu Thiển. Con bé này rất thú vị, bà nội thích"

Nói xong, bà đẩy Cố Thành Kiêu về phòng. Anh bị gọi ra ngoài mà không hiểu gì cả, bị giáo huấn mà không sao nói được, bị bắt đi vào cũng chẳng biết vì sao.

Toàn bộ quá trình đều ù ù cạc cạc.

• ù cạc cạc giống vậy còn có Lâm Thiển đang ngồi ngây ngốc trên ghế sofa từ nãy giờ. Cô tháo giày bỏ hai chân lên ghế, dáng vẻ tùy tiện phóng khoáng, vừa cao ngạo vừa bất kham, kèm theo hoa tại đầu lâu đẹp hút hồn, thật giống tên nhóc lưu manh ngang tàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!