Trương Khai bất lực, trước kia không phải chưa từng gặp kẻ lừa bịp, nhìn chiếc xe đẹp thế này, không ít kẻ muốn ăn vạ. Nhưng anh ta chỉ là tài xế, là một người đầy tớ, nên chỉ biết nghe lời chủ.
Lên xe, Trương Khai không khách khí vạch trần: "Bà cụ, ngày nào tôi cũng ra vào khu này, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bà, bà không sống ở đây hả?"
Bà cụ liếc nhìn tài xế, không quan tâm, hỏi ngược lại Lâm Thiển: "Tiểu Thiển, anh ta là bạn trai của cháu hả? Sao cháu lại tìm một người đàn ông không có tình thương, không có lương tâm như vậy chứ?"
"…
"Trương Khai đúng là vô tội nằm cũng trúng đạn. Lâm Thiển cười không ngậm miệng được:"Bà ơi, anh ta không phải bạn trai cháu. Anh ta chẳng qua lo lắng cho cháu mà thôi."
"Được được, một cô gái nhiệt tình thiện lương như cháu, nên kết đối với một người đàn ông hảo tâm trí tuệ tuyệt vời" Bà cụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không còn dáng vẻ đáng thương như vừa nãy: "Tiểu Thiển này, bà có một đứa cháu trai, bà giới thiệu cho cháu nhé?
"Lâm Thiển cảm thấy bà cụ vui tính quá. Cuộc sống hết sức vô vị của cô đột nhiên gặp được bà cụ hài hước này, đã thế còn giống bà nội đã mất của cô. Cô không kìm được muốn tán gẫu với bà nhiều hơn."Cảm ơn bà, cháu đã kết hôn rồi."
"Kết hôn rồi?" Bà cụ ngạc nhiên: "Nhìn cháu còn bé thế kia, sao kết hôn sớm vậy?"
"Hấy, anh già độc thân thấy cháu đáng yêu nên muốn cưới. Cháu cũng hết cách, ha ha ha."
Trương Khai: "…"
Bà cụ: "…"
"Đúng rồi, bà còn chưa nói muốn đi đâu, đây là tiểu khu, bà ở đâu ạ?"
Bà cụ cố tỏ vẻ nghiêm nghị, giả bộ cả giận, nói:
"Hừm, bà đến nhà họ Cố đòi nợ, đường đường là thiếu gia nhà họ Cố vậy mà nợ bà già này cả trăm ngàn. Bà phải tìm nó nói cho ra lẽ"
Trương Khai: "…"
Lâm Thiển ngạc nhiên: "Ý bà là… Cố Thành Kiêu?"
"Đúng vậy, chính là nó, cháu biết nó à?"
"Không chỉ biết còn quen chút xíu. Bà ơi, anh ta chính là một tên ngốc nhiều tiền? Trương Khai:"…"
Bà cụ: "…"
"Bà ơi, trùng hợp là cháu cũng đến nhà họ Cố, bà đi cùng cháu, cháu sẽ đưa bà về"
"Được, cháu đúng là một cô gái nhiệt tình
"Lâm Thiển khấp khởi mừng thầm, không biết vui vì điều gì. Có lẽ cô muốn nhìn một Cố Thành Kiêu áo mũ chỉnh tế bị người ta đuổi theo đòi nợ như thế nào, xem như có trò hay để coi. Quản gia Niên đứng nghênh đón trước cửa, thấy thiếu phu nhân và bà cụ xuống xe, sợ tới mức trợn mắt há mồm."Lão…"
"Khụ khụ" Bà cụ trừng mắt với quản gia Niên, ngắt lời: "Tiểu Thiển à, bà thế này đi vào với cháu không việc gì chứ?"
"Không sao ạ, bà cứ vào đi
"Lâm Thiển đỡ bà cụ vào nhà, quản gia Niên lén lau mồ hôi rịn trên trán, trấn tĩnh lại rồi mới vào theo. Trương Khai vừa đỗ xe xong, quản gia Niên đã chạy lên trước ghé tai nói nhỏ. Sắc mặt quản gia Niên tỏ ý"tôi biết anh sẽ không nhiều chuyện
"rồi bảo Trương Khai đi xuống. Trong phòng khách đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, bà cụ cười hỏi:"Ồ, vừa khéo, đang dọn cơm à?"
Lâm Thiển: "Dạ phải bà ơi, cùng ngồi xuống ăn đi"
"Thế này… không hay lắm đâu" Bà cụ giả vờ lo lắng: "Ăn xôi chùa quét lá đa, bà ăn bữa cơm này tên nhóc họ Cố kia sẽ không quỵt nợ chứ?"
"Sẽ không ạ, bà nhìn anh ấy giống người quỵt nợ sao?"
"Hừ, người càng nhiều tiền càng keo kiệt"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!