Từ Lâm Du, Lâm Thiển mới biết tin đồn sóng gió liên quan tới cổ.
Cô là nhân vật chính của tin đồn này, nhưng lại là người cuối cùng biết được, thật khôi hài.
"Họ Cố đó là một tên ngốc lắm tiền, trong nhà có một đống người giúp việc. Em chả cần phải làm gì hết, thoải mái hơn khi ở nhà chị nhiều"
"Chị nghe ba chị nói nhà họ Cố lợi hại lắm, cũng nhiều quy tắc nữa, không tự do bằng nhà chị đâu. Đúng rồi, ba bắt bọn chị không được phép nói ra chuyện em lấy chồng"
Lâm Thiển hừ lạnh, "Hừ, ba chị vẫn chờ em về nhà làm trâu làm ngựa, suốt đời không thể vươn mình sao? Đúng là kẻ ti tiện gian trá!"
"Ê, ông ấy là ba chị đó, em không được sỉ nhục ông ấy"
"Nói ông ấy ti tiện gian trá là nhẹ lắm rồi đấy."
"Em…"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiển reo lên, cô lấy ra xem, "Ôi dào, là chủ nhiệm lớp em…"
Lâm Du lập tức ngậm miệng, sáp lại gần nghe chung điện thoại.
"Tan học chưa Lâm Thiển?"
"Dạ dạ dạ, vừa tan vừa tan"
"Vậy tới ngay văn phòng của cô một chuyến đi"
Lâm Thiển cười ha hả hỏi: "Vâng ạ, có muốn em tiện thể mang cho cô một ly cà phê không?"
Chủ nhiệm lớp hung dữ dạy dỗ: "Đừng có cười đùa tí tởn, tự mình gây họa mà còn chưa biết? Tới nhanh đi!"
"Da…
"Lâm Du không yên lòng, nhất định phải đi theo Lâm Thiển. Đến nơi Lâm Thiển mới phát hiện đã có rất nhiều người tề tựu trong phòng, còn có cả đối thủ một mất một còn với cô, cộng thêm phụ huynh học sinh nữa. Tổng cộng không dưới hai mươi người. Lâm Thiển không đắn đo suy nghĩ định xông vào, Lâm Du kéo tay cố lại,"Em ngốc hả? Bọn họ đông như thế, chắc chắn em sẽ thua thiệt?
"Chị không cần lo lắng cho em. Chị đây sẽ không thi công lăn lộn nhiều năm qua"
Lâm Du liếc cô, "Ai là chị hả?"
Lâm Thiển xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nói: "Chị, chị là chị, ngoan đi, ở ngoài chờ tin tốt của em."
Nhiều năm qua, nếu không phải đã quen với mưu mẹo của cô, chắc chắn Lâm Du sẽ thấp thỏm bất an. Trống mái tóc ngắn chờm mắt, ánh mắt quyến rũ, nụ cười chúm chím kia, bình thường đố ai biết được cô nàng là con gái, đố ai chịu nổi trêu ghẹo?
"Em đứng đắn chút đi"
Lâm Thiển không lên tiếng, vẫy vẫy tay với Lâm Du ở phía sau, rồi nghênh ngang đi tới cửa.
"Báo cáo!"
Đám người bên trong nghe tiếng liền đồng loạt nhìn ra, "Nó chính là Lâm Thiển" Nam m căm hận hồ lên, ánh mắt đám người lập tức trở nên hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.
"Vào đây…" Chủ nhiệm lớp rất lo lắng, ngoắc tay, "Qua đây với cô"
Lâm Thiên nghe lời đi tới bên cô chủ nhiệm, hiên ngang tươi cười.
Cô lướt nhìn sơ qua đám người đang ngồi, ngoại trừ cô chủ nhiệm và ban giám hiệu nhà trường ra, còn có bọn sinh viên đánh nhau hôm qua và phụ huynh của bọn nó. Ở trước mặt ba mẹ, chúng đều trở thành con ngoan, hoàn toàn không còn vẻ dữ dằn như lúc đánh cô hôm qua.
Làm cổ buồn cười nhất là mặt mũi bọn nó đều bầm dập, tay bó bột, có đứa cởi quần lộ ra đùi bầm tím, có đứa cởi áo lộ ra vết cào trên lưng. Tóm lại, vết thương của đứa nào cũng khiến phụ huynh đau lòng không thôi.
Ngay cả Nam m không dính vào cũng bị thương nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!