Tin tức một đồn mười, mười đồn trăm, chưa tới nửa ngày mà tin "Lâm Thiển được người có khẩu vị nặng bao nuôi
"đã truyền khắp trường, còn truyền đến tại Sở Mặc Phong. Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học chen chúc như ra ngoài kiếm ăn. Lâm Thiển lau nước miếng trên khóe miệng, cầm cặp sách lên chuẩn bị đi."Đợi đã!"
Lâm Thiển dụi mắt, mơ màng quay đầu lại thì thấy Sở Mặc Phong đang đứng trên cô ba bậc thang, cúi xuống nhìn cô.
"Gọi tối hả?"
Sở Mặc Phong bước xuống đứng ngang hàng với cô, vẫn cúi xuống nhìn cô như cũ, "Vết thương trên mặt cậu không sao chứ?"
"Không sao? Sở Mặc Phong tiến lại gần nhìn kĩ hơn. Đuôi mày trái và gò má có vết bầm rất rõ, má trái cũng sưng hơn má phải một chút. Nghĩ đến sự việc là do mình mà ra, ít nhiều cậu ta cũng thấy hơi có lỗi,"Hôm qua cậu nên gọi cho tôi, không phải cậu có số của tôi sao?"
"Gọi cậu làm gì? Đánh cũng đánh rồi, huống hồ tôi cũng đâu chịu thiệt"
"Đúng vậy, cậu không chịu thiệt, đánh cho ba người nhập viện mà, phải bị dạy dỗ"
"Dạy dỗ thì dạy dỗ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi bị dạy dỗ, đã quen từ lâu rồi"
"Tôi đi giải thích cho cậu"
Lâm Thiển cười nghi hoặc, "Cậu giải thích cái gì?" "Chuyện này không liên quan tới cậu" "Nguyên nhân Nam m chặn đường cậu không phải vì tôi hay sao?"
Lâm Thiển càng cười rạng rỡ hơn, lắc đầu nói, "Chiến tranh giữa con gái với nhau, không cần con trai nhảy vào giúp vui"
"…" Sở Mặc Phong mất mặt vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động lấy lòng con gái, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng.
"Tránh ra đi, tôi muốn đến căn -tin, chậm chân sẽ hết chỗ"
Thế nhưng cô mới bước một bước thì Sở Mặc Phong đã chặn cô lại.
"Vấn đề cậu hỏi tôi hôm qua, về nhà tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi đồng ý đề nghị của cậu."
"Vấn đề gì? Đề nghị gì chứ?
"Lâm Thiển đần mặt. Gặp quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi trong hai ngày ngắn ngủi khiến tinh thần cô hơi phân liệt. Sở Mặc Phong không trả lời mà chuyển chủ đề:"Về lời đồn liên quan tới cậu sáng sớm hôm nay, tôi sẽ không tin. Tôi tin vào nhân phẩm của cậu, lại càng tin mắt nhìn của mình"
Lâm Thiển càng ngu người,
"Lời đồn gì về tôi hả? Sở Mặc Phong, hôm nay đầu cậu bị cửa kẹp hả? Ha ha ha ha…" Nói xong, cô vô tâm cười ha hả,
"Tới giờ cậu uống thuốc rồi đó, đáng tiếc chỗ tôi không có thuốc cho cậu. Hahaha, bái bai, cuối tuần vui vẻ"
Cố vung cặp lên vai, đi vòng qua cậu ta, cười xong liền bỏ đi.
Sở Mặc Phong tóm lấy cánh tay cô, gương mặt lạnh lùng muôn thuở của cậu ta giờ phút này có thêm vẻ dịu dàng và kiên nhẫn.
Cậu tiến lại gần, nói: "Chính cậu hỏi mà cậu không biết vấn đề gì sao?" Sở Mặc Phong trầm giọng, nhắc nhở cô, "Hôm qua câu hỏi lúc trèo lên lưng tôi đó
"Cậu càng áp sát, Lâm Thiển càng vô thức ngã người ra sau, tim đập thình thịch. Sở Mặc Phong không chờ nổi cô nhớ ra, nói tiếp:"Cậu hỏi tôi là cậu làm bạn gái tôi được không?
"Tôi đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ tôi chính thức trả lời cậu đây, được."
"…" Chuyện quái quỷ gì vậy?
"Khụ khụ khụ khụ…" Lâm Thiển hất tay cậu ta ra, lùi lại hai bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng tư, cậu đừng đùa tôi được không?"
Sở Mặc Phong rất thành thật, "Cậu thấy tôi giống đang đùa cậu sao?"
"Vậy thì tôi đùa cậu, đại ca à, làm ơn nhường đường để tôi đi đầu thai"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!