Chương 1111: (Vô Đề)

Hà Cảnh Hành đưa Phó Bạch Tuyết đến cửa nhà, hai người lưu luyến không rời, mãi đến khi thấy cô vào nhà, anh mới rời khỏi.

Phó Bạch Tuyết giấu tay trong áo, sau khi trò chuyện vài câu với mẹ xong mới về phòng.

Vừa về phòng, cô liền chạy tới bàn sách, mở đèn bàn lên, để tay dưới đèn bàn, nhìn kĩ chiếc nhẫn cầu hôn mà Hà Cảnh Hành tặng cô.

Cô không biết gì về đá quý, càng không biết gì về kim cương, nhưng viên kim cương nạm trên chiếc nhẫn này còn to hơn viên kim cương trên tay mẹ cô, cũng sáng hơn nhiều.

Dưới đèn bàn, cô chậm rãi lắc lư chiếc nhẫn, kim cương màu đỏ hết sức lóa mắt.

Kích cỡ của chiếc nhẫn rất vừa với tay cô. Cô cẩn thận tháo chiếc nhẫn xuống, mặt trong còn khắc chữ "HP

", đây là chiếc nhẫn anh đặc biệt làm riêng cho cô. Bắt đầu từ ngày mai cô lại phải về trường chuyên tâm làm thí nghiệm, còn những chuyện khác, Hà Cảnh Hành nói cô đợi tin là được. Một nơi khác, nhà họ Hà. Sắc mặt Hà Cảnh Hành nghiêm nghị, cau mày lại. Chuyện này anh đã kiểm tra thực hư ba lần mới dám tin là thật, không thể nói là phản bội, chỉ có thể nói là trái tim anh đã hoàn toàn nguội lạnh. Ông bà nội đã đi ngủ, chỉ có Hà Viễn chờ anh ở phòng khách."Ba, con về rồi."

"Đã xác nhận chưa?"

"Rồi ạ, ba lần rồi, không sai.

"Vẻ mặt của Hà Viễn cũng rất phức tạp. Nghe anh nói xong, ông thở dài thật sâu,"Vậy bây giờ con định làm sao?

"Hà Cảnh Hành vô cùng kiềm chế, thấp giọng nói:"Giờ tối rồi, với lại ở nhà khó nói, sáng mai con sẽ đưa em ấy ra ngoài nói chuyện, để tránh quấy rầy ông bà nội.

Về phần ông bà nội, ba cố gắng nói chuyện với họ giúp con, nhất là bà nội, bà luôn rất thương em ấy, đừng để bà đau lòng quá.Hà Viễn gật đầu:Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

"Nói xong việc nặng lại nói đến việc nhẹ, Hà Cảnh Hành hơi nhếch môi, cười nói với ba mình:"Vừa rồi con đến tìm Bạch Tuyết, cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của con rồi ba à… Ba, con thật sự không muốn so đo chuyện gì, con thấy ông trời đã cho con đủ thứ rồi.

"Tin này khiến Hà Viễn rất vui, vẻ lo lắng trên mặt cũng giảm đi đôi chút,"Những thứ này vốn nên là của con, chúc mừng con, con trai.

Vậy có phải ba nên chuẩn bị ít đồ để qua thăm hỏi Tiến sĩ Phó không?"

"Không cần gấp vậy đâu ạ, Bạch Tuyết vẫn chưa tốt nghiệp, hơn nữa Tiến sĩ Phó vẫn chưa tỏ thái độ gì, bây giờ mà nói ra chuyện này thì ông ấy sẽ càng có thành kiến với con hơn."

"Đúng đúng đúng, nói từng chuyện một thôi.

"Hà Cảnh Hành nhìn đồng hồ, sợ chậm trễ là Diệp Thủy Tiên sẽ đi ngủ,"Ba, con lên nói với Thủy Tiên vài câu, ba nghỉ ngơi sớm nhé."

"Ừ."

Lúc này Diệp Thủy Tiên đang lo lắng trong phòng. Mấy ngày gần đây, Hà Cảnh Hành vẫn đi làm như thường ngày, trông chẳng có gì khác lạ, nhưng cô ta luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô ta đã có sự thay đổi.

Bà nội lo cho cô ta, cô ta nói muốn ra ngoài, bà nội liền muốn đi theo, vì thế cô ta quyết định ở nhà.

Từ khi bị Lâm Thiển cảnh cáo, cô ta luôn lo sợ.

Lâm Thiển biết thì sớm muộn gì Cảnh Hành cũng biết. Có phải cô ta nên sám hối không? Nhưng cô ta nên thu dọn tàn cuộc này thế nào đây?

Làm sao để cứu vãn danh dự và sự nghiệp của Hà Cảnh Hành đây?

Cô ta nghĩ, Hà Cảnh Hành nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta.

Đang lúc cô ta không tập trung thì cửa phòng bị gõ, giọng ân cần hỏi thăm của Hà Cảnh Hành lập tức vọng vào, "Thủy Tiên, đã ngủ chưa?

"Cô ta hốt hoảng, lần đầu tiên muốn tránh mặt anh."Anh biết em vẫn chưa ngủ, anh có thể vào không?

"Diệp Thủy Tiên bất đắc dĩ thở dài, đành phải đi ra mở cửa,"Có chuyện gì không? Em đang chuẩn bị đi ngủ."

"Nói một câu là được, ngày mai em rảnh không?

"Diệp Thủy Tiên cười nói,"Ngày nào em cũng ở nhà chẳng làm gì, có lẽ em là người rảnh nhất, sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!