Trên đường đến bệnh viện, An Thiên bị thương nặng, và cô phải trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật. Yến Nhi cũng bị thương nhẹ và được đưa đến xử lý vết thương. Lúc đó, Kha Nguyệt vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, giáo viên của trường cũng đi thông báo cho gia đình cô ấy.
Chúng tôi đợi ở bên ngoài. Khi tra khảo xem có chuyện gì đã xảy ra, tôi lúc đầu muốn nói thật toàn bộ mọi việc nhưng lại bị Linh Nhi chộp lên nói trước.
"Thực sự, 2 người họ đánh nhau vì cái chết của Nhiên Nhiên ý mà . Đó là lí do tại sao chuyện này lại xảy đó ạ. Thưa thầy, chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa đâu ạ."
Bởi vì thái độ của cô ấy cũng thành khẩn nên giáo viên trong trường cũng không hỏi nhiều và cũng chỉ cảnh cáo chúng tôi mọi thứ không được dùng bạo lực để giải quyết.
Thực sự, tôi biết ý định của Linh Nhi. Vì có một số việc nói ra cũng sẽ không có ai tin .
Nhưng tôi đã kể với Linh Nhi về nguyên nhân cái chết của Nhiên Nhiên và những gì tôi thấy trong ký túc xá vừa nãy. Linh Nhi cũng chỉ im lặng sau khi nghe. Cô ấy cúi đầu và nhìn xuống giữa hai chân rồi cơ thể cô ấy run lên
Cuối cùng, gia đình của Linh Nhi đã đến, cô ấy phải về trước. Đột nhiên, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tô Minh. Vì vậy, tôi phải đợi anh ấy đến
Bệnh viện lúc nửa đêm luôn rất yên tĩnh. Hành lang bên ngoài phòng mổ không có gì ngoài ánh đèn. Cha mẹ của An Thiên sống ở ngoại thành cùng với những người thân sống tại thành phố cũng đang trên đường tới. Vậy, không có ai ngoài tôi ở đây.
Tôi cuộn tròn trên ghế, mong Tô Minh sẽ đến sớm.
Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ trải qua một điều khủng khiếp như vậy "Nếu nó thực sự chỉ là một cuộc chiến, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhiên Nhiên, cô ấy...."
Một đôi giày dừng lại trong tầm mắt tôi, một đôi giày da màu trắng bị vấy bẩn, và đôi giày da sạch sẽ đó được nhuộm màu đỏ. Nhìn lên mắt cá chân, những chiếc vớ trắng đều dính đầy máu, chưa khô và đang nhỏ giọt.
Trái tim tôi run rẩy, và có một giọng nói trên đầu tôi.
" Kiều An, bạn cũng nghĩ Nhiên Nhiên sẽ không chết, phải không?"
Khi tôi ngước lên, Yến Nhi mỉm cười với tôi một cách buồn bã, máu chảy khắp mặt còn dính cả vào tóc cô ấy, đang tụ lại thành những giọt lớn và rơi xuống.
"Tớ...."
"Kiều An, Nhiên Nhiên nói với tớ rằng cô ấy chết một cách đau khổ và cô đơn. Trái tim cô ấy trống không và có chút không thoải mái. Cậu có biết không? Tớ thực sự rất thích Nhiên Nhiên, vây nên tớ rất muốn tìm lại trái tim cho cô ấy.."
Yến Nhi đưa tay ra cho tôi, một trái tim đẫm máu trong lòng bàn tay, đầy máu và trái tim vẫn đang đập, dường như nó vừa mới được lấy ra trong thời gian ngắn.
Cô cười rất vui, như thể đó là một báu vật.
"Nhiên Nhiên sẽ thích trái tim sống động này."
Nhưng tôi không thể hỏi trái tim đó là của ai. Đột nhiên, chứng trào ngược axit trong dạ dày của tôi lại tái phát, nó thực sự rất nghiêm trọng.
" Sao cậu không nói gì cả? Thoải mái đi nào!" Nhiên Nhiên đột nhiên nghiêng đầu và cười khúc khích với tôi.
"Tôi nhớ rằng mình dường như nhìn thấy cô tối hôm đó. Sự hiện diện của cô đã phá hỏng tất cả. Và đó chính là lí do khiến Nhiên Nhiên phải chết, đúng chứ? "
Ngay lập tức một cơn ớn lạnh xuất hiện lên từ phía sau. Tôi dựa vào chiếc ghế bên cạnh, rồi cơ thể tôi run bần bật một cách không kiểm soát. Tôi chỉ muốn chạy, nhưng chân tôi lại cứng đờ nên không làm gì được cả.
"Không, tôi không biết gì cả."
"Vậy tại sao Linh Nhi nói rằng cô biết chúng tôi đã chơi Cầu Cơ, và cũng nói đúng hết tên của chúng tôi?"
Đôi mắt của Yến Nhi nhìn quanh rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Từng bước lại gần, mùi máu kinh tởm trên người cô ta theo sau ngày càng nặng nề, nhưng có vẻ như cô ta lại không nghe thấy được gì cả.
"Ngoan đi nào cô bạn, cho tôi trái tim của cô đi! Tôi thực sự không biết Nhiên Nhiên cô ấy thích cái nào, chắc là tôi sẽ cần rất nhiều trái tim đấy."
"Yến Nhi, Nhiên Nhiên chết rồi, làm thế nào cô có thể hồi sinh cô ấy được cơ chứ? Cô hãy tỉnh táo lại đi! Cậu ấy đã chết."
"Không!" Yến Nhi ném trái tim trên tay cô ta đi ra chỗ khác, hai bàn tay dính đầy máu của cô ta chộp lấy cổ tôi. Yến Nhi trợn mắt lên "Nhiên Nhiên không có chết! Tôi không cho phép bất cứ đứa nào nói cô ấy chết. Cô ấy chắc chắn sẽ sống, cô ấy sẽ sống lại với tôi! "
Qua dáng người của Yến Nhi, tôi bất chợt nhìn thấy Nhiên Nhiên, cô ta đang nhìn tôi với một nụ cười đắc ý, rồi bỗng hai tay Yến Nhi bóp mạnh, rất mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!