Chương 22: Nhiên Nhiên Chết Rồi

Chân tôi bủn rủn, tim tôi hỗn loạn. Sao có thể như thế được? Nếu thực sự giấc mơ đó là sự thật thì tất cả sẽ phải chết.

Chỉ mới nghĩ rằng những người bạn tốt của mình, những người đã học cùng lớp với mình trong vòng bốn năm qua sẽ phải chết như vậy thì trái tim tôi đập liên hồi vì hoảng loạn.

"Linh Nhi, Linh Nhi!!!" Yến Nhi từ xa chạy về phía chúng tôi , vừa chạy vừa thở hổn hển.

Linh Nhi bình thản nói. "Vội vàng thế? Còn vài phút nữa mới vô lớp cơ mà?"

"Không, không phải chuyện đó. Cậu có thấy Nhiên Nhiên đâu không?"

"Nhiên Nhiên? Không, có chuyện à?"

" Sáng nay, khi thức dậy, tớ qua phòng Nhiên Nhiên thì không thấy cậu ấy đâu, chỉ có một vũng máu trên giường của Nhiên Nhiên. sau đó, mọi người ở các phòng khác đã cùng tớ đi tìm khắp nơi nhưng chẳng thể nào tìm thấy cô ấy. Có phải đêm qua, cậu ấy đã phạm phải sai lầm gì với trò chơi không? Và thực sự một tai nạn sẽ xảy ra hay sao? "

Tôi đã sốc khi nghe chuyện đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Nhi dần tái nhợt đi vì lo lắng. Linh Nhi rùng mình, nhìn tôi một cách run rẩy vì sợ hãi rồi Linh Nhi nói Yến Nhi: 

" Cậu đã hỏi hết tất cả mọi người chưa? Hay có gọi điện thoại gì cho cậu ấy không?"

"Tớ đã hỏi rồi, không một ai biết Nhiên Nhiên ở đâu cả . Chúng ta có nên báo cáo lên giáo viên chuyện này không? Lỡ như có chuyện gì đó thực sự xảy ra với Nhiên Nhiên thì sao? "

" Cậu đừng quá lo lắng. Máu trên chiếc giường đó lỡ như cậu ấy đến mùa dâu thì sao? Có thể cậu ấy rời đi vì ngại. "

Linh Nhi đi loanh quanh, suy nghĩ một hồi rồi nói "Thế này đi! Chúng ta sẽ chia nhau ra tìm xung quanh một lần nữa. Sau hai giờ, chúng ta sẽ tập chung tại cổng ký túc xá, nếu thực sự không tìm thấy được, chúng ta sẽ báo cáo lên nhà trường"

"Quyết vậy đi, tớ đi trước đây"

Nói xong, Yến Nhi rời đi , bỏ lại tôi và Linh Nhi ở đó.

Tôi thực sự không thể nghĩ đến giấc mơ đêm qua. Nếu thực sự chuyện xảy ra với Nhiên Nhiên là do trò chơi cầu cơ tối hôm qua, thì Linh Nhi và Yến Nhi chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Lúc này, người mà tôi có thể nghĩ đến chỉ có Dương Khải. Anh ta là một con quỷ, chắc sẽ hiểu rõ về trò chơi này. 

"Kiều An, đi đâu vậy?"

"Tớ sẽ tìm Tô Minh và tớ nghĩ anh ấy sẽ có giải pháp."

"Bây giờ em đang quá phụ thuộc vào anh ấy như thế sao?"

Một giọng nói trầm trầm với hơi thở lạnh xuyên qua màng nhĩ tôi. Nhưng ở đây chỉ có Linh Nhi với tôi, những lời vừa rồi không thể là do cô ấy nói.

"Linh Nhi, cậu vừa nói gì à?"

"Tớ có nói gì đâu !." Linh Nhi bối rối nhìn tôi và lắc đầu. "Tớ nghĩ rằng chúng ta phải tách ra để tìm kiếm thật nhanh."

"Được." Tôi gật đầu, bây giờ cũng chỉ còn cách này, tôi chỉ hy vọng điều tôi lo lắng sẽ không thực sự xảy ra

Tôi chỉ gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng  phải đi tìm Nhiên Nhiên và bảo anh ấy gọi cho tôi sau giờ học rồi sau đó tôi bắt đầu đi tìm.

Nhiên Nhiên và tôi lần đầu biết nhau khi vào học đại học. Thực sự, tôi không quen biết cậu ấy lâu như Linh Nhi, vì vậy tôi thực sự không thể đoán được cô ấy sẽ đi đâu. 

Nhưng sau khi tìm kiếm khá lâu, vẫn không có dấu vết nào của cô ấy cả . Tôi và Linh Nhi liền gọi cho Nhiên Nhiên thì cô ấy bảo quay lại ký túc xá tìm kiếm rồi cô ấy sẽ đến ngay.

Tôi nhìn vào đồng hồ, đáng nhẽ lúc này Tô Minh đã hết tiết từ lâu rồi chứ, nhưng điện thoại di động vẫn không đổ chuông.

Tôi nhấc điện thoại lên, mở danh bạ ra và chuẩn bị gọi cho anh ta. Đột nhiên, lại có một cơn gió nổi lên rồi thổi qua tôi. Bỗng một ý nghĩ lóe lên đầu tôi:

" Muốn thoát khỏi minh hôn thì cô đừng có mà dựa dẫm quá vào anh ta"

Tôi liền cất điện thoại di động vào túi rồi chuẩn bị quay lại ký túc xá để kiểm tra. Tôi đi được vài bước, thì tôi không biết cái đứa khốn nào lại ném vỏ chuối xuống đất khiến tôi trượt ngã và cơ thể tôi ngã ngửa xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!