Tôi không ngạc nhiên khi thấy Chu Uyển sẽ xuất hiện ở đây, dù sao cô ta cũng là em ruột của Chu Tư.
Mà lúc này ánh mắt Chu Uyển nhìn tôi như thể thấy sao hỏa đâm vào trái đất.
Tôi cũng không biết bây giờ mình trông như thế nào, dù sao về nhà tôi cũng mới nhìn dấu vết lớn nhỏ trên người, không cần phải nói, những dấu vết này chính là chứng cứ phạm tội mà Chu Tư để lại.
Nhưng lúc này, tôi cũng không định giấu giếm Chu Uyển chuyện gì hết, tôi cười cười đánh đòn phủ đầu nói: "Anh cậu đâu?"
Chu Uyển sững sờ chỉ xuống tầng dưới: "Ở, ở trong bếp."
"Không thể không nói rằng thức ăn anh ấy nấu khá ngon. Nhưng mà bây giờ tôi không có lộc ăn rồi."
Nói xong tôi định rời đi nhưng Chu Uyển đã ngăn tôi lại.
Chu Uyển nhìn tôi: "Cậu định đi đâu?" Đọc Full Tại
"Về nhà."
Khóe miệng Chu Uyển mang theo ý xấu nở một nụ cười: "Lệ Chi, cậu không định nói mọi chuyện cho rõ ràng à?"
"Nói gì giờ? Nói chuyện tối qua tôi đã đại chiến 300 hiệp với anh hai cậu?" Tôi nở một nụ cười giả tạo.
Chu Uyển chẹp một tiếng: "Cậu có còn là chị em của tôi không đấy, vậy mà lại dám bí mật làm chuyện kia với anh trai tôi?"
Có lẽ Chu Uyển không biết tôi đã biết những chuyện xấu xa mà cô ta đã làm với Trần Chí Thành, đến giờ rồi mà cô ta vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn với tôi. Nhưng tôi không có tâm trạng để nói chuyện cười đùa với cô ta, thực sự thì tôi cũng không cười nổi.
Thấy gương mặt lạnh lùng của tôi, gương mặt tươi cười của Chu Uyển cũng từ từ đông cứng lại, hỏi: "Lệ Chi, cậu, cậu sao vậy?"
Thực ra, tôi thực sự không muốn không nể nang Chu Uyển, anh ta không phải chỉ là một thằng chó thôi sao? Chẳng lẽ tôi lại vì một thằng chó dữ mà tranh cãi với người bạn thân mặc quần rách đũng lớn lên cùng mình à? Nhưng tôi thực sự rất giận Chu Uyển, giận cô ta vì không có chừng mực và giận cô ta vì không coi trọng mối quan hệ nhiều năm của chúng tôi. Tôi không có vấn đề gì với việc cô ta chọn ai nhưng cô ta lại cố tình chọn bạn trai của mình, đây là vấn đề về nhân phẩm của cô ta.
Nhưng tối qua tôi đã ngủ với anh trai cô ta nên mọi chuyện cũng coi như hòa nhau đi?
Chu Uyển chặn đường tôi xuống lầu, cho nên tôi mới kiên nhẫn nói với cô ta: "Làm ơn nhường đường."
Thấy giọng điệu khó nghe của tôi, Chu Uyển cũng thay đổi thái độ: "Cậu ăn phải thuốc súng à? Cau mày với tôi làm gì?"
"Hahaha." Tôi cười nói với Chu Uyển: "Nếu tôi thực sự ăn thuốc súng chỉ sợ cậu đã bị nổ chết từ lâu rồi."
"Tạ Lệ, cậu thực sự rất kỳ lạ! Tôi đâu có trêu chọc cậu đâu đúng không?" Dù sao Chu Uyển cũng được nuông chiều mà lớn lên, cho nên làm gì có chuyện cô ta không thể để mình chịu chút thiệt thòi nào. Tôi và cô ta cãi nhau từ nhỏ đến lớn, cãi được mấy ngày lại hòa giải, cũng đã sớm quen rồi.
Lúc đầu tôi vốn định nhịn mọi chuyện không nói ra, nhưng bị Chu Uyển ép buộc vậy thế là tôi định bất chấp tất cả nói ra: "Chu Uyển, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không biết chuyện mà cậu làm à?"
Chu Uyển dừng một chút: "Chuyện, chuyện, chuyện gì?"
"Chuyện chuyện chuyện." Tôi cố tình bắt chước Chu Uyển: "Không chột dạ thì sao lại nói lắp?"
Chu Uyển nói thẳng: "Tôi chột dạ chỗ nào? Tôi không hề chột dạ nha!" Đọc Full Tại
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Cậu thích Trần Chí Thành thì có thể trực tiếp nói với tôi, dù sao cậu cũng là bạn thân của tôi, cho nên tôi hoàn toàn không có vấn đề gì khi để anh ta đến với cậu. Cậu có cần phải dùng cách khiến tôi ghê tởm như vậy không?"
Sau khi nói xong, tôi không muốn nghe Chu Uyển giải thích gì nữa, vì vậy tôi nói với cô ta: "Tránh ra."
Chu Uyển chặn tôi lại: "Tạ Lệ, thực ra, thật ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu…"
"Tránh ra!"
"Tạ Lệ…"
"Tôi không muốn nói lần thứ ba, tránh ra!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!