Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã gần mười hai giờ sáng.
Khoảng bảy giờ tối tôi đến chỗ ở của Chu Tư. Ăn xong không được bao lâu, chúng tôi lại bắt đầu làm những việc không thể diễn tả được. Địa điểm chuyển từ ghế sofa đến phòng ngủ, sau đó tôi lại đứng trước cửa sổ sát đất. Từ sau khi tôi trả lời cuộc gọi đầu tiên của Chu Uyển, Chu Tư liền bế tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng hoa cũng có thể được rửa sạch sau khi tắm, điều này thật thú vị.
Tôi đã rửa ít nhất một tiếng rưỡi trước và sau khi tắm. Dù sao bây giờ chân tay tôi yếu ớt lắm rồi, vốn dĩ cũng không đứng vững được.
Tính ra thì tôi và Chu Tư đã ở bên nhau ít nhất bốn tiếng. Tôi đã hoàn toàn nhận ra cái gì gọi là khoảng cách giữa người với người, nhưng cũng phải nói rằng nó thực sự rất sướng!
Trong đêm nay, dường như tôi đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ. Dù có nên nói hay không, tôi vẫn phải cảm ơn Chu Tư. Người đàn ông già chỉ có ưu điểm này, hơn nữa kiến thức rộng rãi lại học rộng hiểu nhiều, thủ đoạn cũng đa dạng.
Nhưng hiện tại Chu Tư không ở trong phòng, tôi cũng không biết nên làm gì.
Tôi không có tâm trí để quan tâm anh ấy, sau tất cả tôi còn ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là. Sau khi cơ thể được thỏa mãn đến cực điểm, cả người giống cứ như một đứa trẻ sơ sinh.
Có rất nhiều tin nhắn từ bạn trai Trần Chí Thành trong điện thoại, có vẻ anh ta rất lo lắng cho tôi, hỏi tôi đã ở đâu và tối nay có nhà không.
Nhưng tôi cố tình không trả lời.
Tin nhắn cuối cùng của Trần Chí Thành được gửi cách đây một tiếng, anh ta nói: [Tạ Lệ, dù em có muốn giận thì cũng phải có mức độ thôi chứ, em cứ vậy thì ai mà muốn chiều chuộng em nữa?]
Tôi chịu không nổi nữa, đáp: [Anh đi chết đi!]
Sau khi gửi tin nhắn này, điện thoại của tôi đã hết pin.
Tôi cuộn tròn trên chiếc giường êm ái của Chu Tư nhìn những dấu vân tay đã mờ trên cửa sổ sát đất. Khi đó, Chu Tư đang đứng phía sau tôi, hai tay tôi đặt trên kính, anh ấy liên tục hôn tôi để an ủi và khiến tôi thư giãn, thậm chí còn siết chặt mười ngón tay với tôi. Hóa ra còn có thể như vậy, chỉ có thể nói tôi đã uổng phí hai mươi hai năm qua rồi.
Chiếc váy của tôi bị Chu Tư xé rách nằm trên sàn một cách đáng thương, tôi đang định gọi Chu Tư nhưng không ngờ anh ấy lại bí ẩn đi về phòng.
Lúc này Chu Tư mặc một cái áo trắng và quần đùi, mái tóc ngắn ngoan ngoãn xõa trên trán nhưng trông anh ấy có vẻ tỏa nắng và có khí chất của một sinh viên đại học.
Tôi nói với Chu Tư: "Em đang định tìm anh."
Chu Tư cười: "Sao, vẫn muốn à?"
Tôi trợn trắng mắt, ngón tay chỉ chỉ xuống đất: "Anh trả váy cho tôi."
Không ngờ, Chu Tư cứ như đang làm ảo thuật lấy một cái váy từ sau lưng ra đưa cho tôi: "Này, em mặc tạm nó đi."
Tôi nhìn chiếc váy trong tay anh ấy: "Đây là của người phụ nữ nào vậy?"
Chu Tư cười có chút xấu xa: "Em nghĩ thế nào?"
Tôi nói: "Em không muốn mặc đồ người ta mặc rồi."
Chu Tư nói: "Đồ mới đấy."
"Mới?" Tôi không biết là cho người phụ nữ nào nên khẽ hừ một tiếng: "Trong nhà anh Chu chuẩn bị đầy đủ quá ha."
Chu Tư nghe vậy dùng ngón trỏ búng nhẹ vào trán tôi: "Là của Chu Uyển, con bé đã mua nó rồi để chỗ anh mà chưa thấy mặc bao giờ."
Của Chu Uyển? Tôi lại càng không muốn mặc nó.
Chắc Chu Tư thấy tôi có vẻ khó chịu nên khẽ nhướn mày: "Sao? Không muốn mặc à?"
Tôi gật đầu: "Không muốn mặc."
Chu Tư cũng chậm rãi gật đầu rồi, sau đó anh ấy lấy lại cái váy trước mặt tôi.
Tôi vô thức rụt người lại, nghĩ rằng Chu Tư lại muốn nổi thú tính, vì vậy tôi nhanh chóng từ chối: "Anh muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!