Chương 4: (Vô Đề)

mèo màu quýt: con mèo nhỏ mập mạp có màu vàng cam—————

Thời tiết giờ đã vào hè, tôi và Chu Tư đều mặc quần áo ngắn tay vô cùng đơn giản. Hôm nay tôi cố ý diện một cái dài không quá đầu gối trông có vẻ rất có ý tứ và thuận tiện cho một số việc.

Chu Tư kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha. Lệ Lệ ngồi bên cạnh dường như muốn nhường chỗ cho tôi bèn nhảy khỏi sô pha

Tôi nhìn chú mèo mũm mĩm đang vươn vai bỗng bật cười. 

Chu Tư hỏi tôi đang cười cái gì.

Tôi nói với anh ấy: "Anh nuôi mèo béo thật đấy." 

Chu Tư đáp lại: "Mập mạp, có thịt một chút mới đáng yêu."

Lời nói này quả thật không sai, những động vật nhỏ được vỗ béo múp míp trông rất dễ thương và ngây thơ. Nhưng con người lại khác, ở đất nước này đa phần họ theo trào lưu thẩm mỹ da trắng và dáng người thon thả. Rất nhiều cô gái phải ăn uống kiêng khem để duy trì được vóc dáng. 

Mèo con mập mạp chạy đến cọ cọ vào chân tôi như muốn làm nũng. Tôi không chịu nổi sự đáng yêu này, muốn ôm nó lên xoa bóp vuốt v e. 

Dường như Chu Tư nhìn ra hành động tiếp theo của tôi bèn bắt lấy cổ tay tôi. Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng mang theo ý cười hỏi: "Em chỉ định đến đây để chơi với mèo thôi à?"

Tôi ranh mãnh trả lời: "Còn việc gì khác sao?"

Chu Tư chậm rãi cúi người xuống, bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt lên vai, tựa như muốn bóp lấy cổ tôi. 

Tôi đành phải lùi ra sau rồi nắm lấy cổ tay của anh ấy theo bản năng. Chu Tư có đôi bàn tay rất đẹp nhưng không hề gầy yếu. Các đường gân xanh nổi trên mu bàn rõ ràng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe xa xỉ. 

Không thể phủ nhận một điều là cả người anh ấy toát ra một hơi thở nam tính trưởng thành. Loại khí chất này không thể so với một tên nhóc vừa mới bước vào xã hội như Trần Chí Thành được.

Trong khi mọi sự chú ý của tôi đều đang đổ dồn vào cơ thể của Chu Tư, thì một nụ hôn bất ngờ hạ xuống khóe môi. Chỉ một hành động như vậy đã khiến tôi không ngừng rung động. 

Bất kì từ ngữ nào cũng không thể diễn tả cảm giác của tôi lúc này, tất cả các giác quan giờ đây trở nên thật nhạy cảm, nụ hôn của Chu Tư như mang theo một luồng điện đầy mê hoặc đánh thẳng vào tim tôi.

Đúng vậy, tôi đã đầu hàng ngay tức khắc.

Nụ hôn của Chu Tư từ từ hạ xuống, tôi cũng thuận theo đó bèn ngẩng đầu lên đón nhận.

Trên thực tế tôi là người khá thụ động, về mặt này tôi cũng không cởi mở như những gì đã thể hiện ra bên ngoài. Khi tôi và Trần Chí Thành ở bên nhau cũng vậy, lần nào cũng qua loa, không quá 5 phút. Tôi luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều như vậy cho tới khi nghe người đồng nghiệp hơn tôi vài tuổi kể về cuộc sống của chị ấy. Tôi khá bất ngờ khi biết rằng họ có thể mất hơn cả tiếng đồng hồ cho việc đó. 

Tôi hơi nghi ngờ và cho rằng cô ấy đang nói quá.

Hôm đó chị đồng nghiệp còn nói với tôi: "Khúc dạo đầu chỉ mất có 5 phút, vậy thì tên đàn ông của em thật yếu."

Lúc ấy tôi không có cách nào để phản bác lại, vì tôi cũng không có luận chứng gì.

Tôi không biết Chu Tư sẽ làm gì tiếp theo, cũng không biết sẽ làm ở một góc nào đó như trên sofa, như là đang bị giày vò vậy.

Cũng không hẳn là bị giày vò, nhưng tôi cũng suýt chút nữa đã bật khóc. Trước đây tôi chưa từng trải qua cảm giác này, giống như được bay lên thiên đường, rồi đến nơi Thế ngoại đào nguyên, xung quanh có những đám mây mềm mại. Giây tiếp theo tôi lại như sắp rơi khỏi không trung, vỡ tan xương thành từng mảnh. 

Chu Tư đặt hai tay lên người tôi, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên xương quai xanh, hỏi với giọng hài hước: "Mới đó mà em đã không chịu được rồi sao?"

Tôi cảm thấy hai má nóng ran nhưng vẫn cứng miệng đáp: "Anh cũng chỉ biết làm có thế thôi à?"

Chu Tư hơi nhướng mày sau đó ôm ngang tôi lên.

Do hành động quá bất ngờ nên tôi không khỏi giật mình bèn hét lên một tiếng.

Chu Tư vỗ mông tôi cười nói: "Không làm gì em cả, đừng lộn xộn."

Tôi ngước lên hỏi anh ấy: "Anh định bế em đi đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!