Chương 12: (Vô Đề)

Vô lý, điều này quả thực là quá vô lý. 

Tôi không tin những lời Chu Uyển nói, bởi vì bất kể tôi nghĩ thế nào tôi đều thấy chuyện này không có khả năng. 

Chu Uyển vào phòng tắm rửa mặt một lát, khi cô ấy quay lại, thái dương của cô ấy có chút ướt. Cô ấy vẫn nhìn tôi với vẻ ghét bỏ rồi hỏi tôi bây giờ đang nghĩ gì. 

Tôi nói: "Tớ có thể có suy nghĩ gì được?"

Chu Uyển suýt chọc vào trán tôi bằng bộ móng nghệ thuật trị giá hơn một nghìn tệ của cô ấy: "Tạ Lệ, sao cậu lại ngốc vậy chứ? Cậu cho rằng tớ rảnh quá nhắc đến anh trai tớ trước mặt cậu chỉ để khoe khoang à?" 

Tôi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không phải?"

Lần này Chu Uyển thực sự chọc ngón tay lên trán tôi: "Đù, Tạ Lệ, cậu ráng sử dụng cái đầu heo của mình suy nghĩ chút đi! Xem có phải tớ rảnh rỗi sinh nông nổi không? Xem coi có phải đầu tớ bị cửa kẹp không?"

Tôi chột dạ xoa đầu hỏi: "Anh cậu… Anh cậu thật sự nói không cưới ai ngoài tớ à?" 

Chu Uyển gật đầu: "Ừ." 

"Tạ Lệ! Vì chuyện của hai người các cậu. Tớ đây không chỉ phải hy sinh dung mạo mà hiện tại còn phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng vì bị anh tớ diệt khẩu nói cho cậu biết chuyện này, cậu có thể nghiêm túc lắng nghe tớ hơn chút được không!" 

Tôi yếu ớt đáp: "Ồ."

Chu Uyển bắt đầu chậm rãi nói chuyện với tôi: "Thật ra, vào ba năm trước tớ vô tình phát hiện ra anh hai tớ thích cậu. Khi đó, chúng ta đều là sinh viên năm nhất, cậu đang trong khoảng thời gian được Trần Chí Thành theo đuổi. Thời điểm đó là có một lần khi tớ đến chỗ anh hai, vô tình thấy ảnh của cậu trên tủ đầu giường của anh ấy, tớ cảm thấy tình cảm mà anh hai dành cho cậu không đơn giản như vậy." 

"Thật ra lúc đầu tớ không nghĩ nhiều đến thế, nhưng sau này càng nghĩ tớ lại càng cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm. Vì vậy vào một ngày nọ, tớ nhân cơ hội chuốc say anh hai rồi gài anh ấy."

"Tớ cầm ảnh của cậu hỏi anh ấy có thích cậu không. Lúc đấy anh ấy lại còn ngại ngùng cầm ảnh của cậu, nói gì mà hồi nhỏ anh ấy đã hứa với cậu rồi, trừ cậu ra thì không cưới ai khác. Tớ tin chắc cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ của anh ấy như lúc đó đâu, anh ấy thực sự giống một cậu bé mới biết yêu."

"Vì vậy sau đó tớ lại gài anh hai thêm câu nữa, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đợi cho đến khi cậu mười tám tuổi hay gì đó. Tớ không biết chính xác lắm nhưng tớ đoán anh ấy không muốn nói cho cậu biết cho đến khi cậu mười tám tuổi." 

"Nhưng mà ngày hôm sau, anh hai tớ tỉnh rượu liền chối. Anh ấy còn cảnh cáo tớ nếu tớ dám nói chuyện này với cậu, tớ phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả. Cậu cũng biết tớ sợ anh trai mình mà, cho nên tớ không dám nói cho cậu biết. Vốn dĩ tớ còn tưởng anh hai sẽ chủ động nói cho cậu biết, nhưng ai biết chỉ vài ngày sau cậu lại yêu Trần Chí Thành."

Tôi kiên nhẫn nghe Chu Uyển bô bô kể hết tất cả mọi chuyện, tự nhiên có cảm giác không chân thực lắm. 

Chu Uyển lại nói với tôi: "Tớ đã nói với cậu rồi, từ nhỏ đến lớn nhiều cô gái theo đuổi anh hai tớ lắm đó, nhưng anh hai tớ không để ý đến bất kỳ ai trong số họ. Thành thật mà nói, vì lý do này mà tớ và mẹ tớ còn bí mật thảo luận với nhau xem anh hai tớ có phải là gay không. Bao nhiêu năm rồi, tớ chưa bao giờ thấy bên cạnh anh hai có người phụ nữ nào. Sau này, sau khi cậu hẹn hò với Trần Chí Thành, tớ đã thử thăm dò anh hai xem anh ấy nghĩ ra cách gì không.

Mặc dù anh hai tớ không nói gì, nhưng anh ấy đã sớm điều tra rõ ràng lý lịch của Trần Chí Thành."

Sau khi nghe Chu Uyển nói lời này, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Chu Tư đã nói với Trần Chí Thành vào đêm hôm đó. 

Chu Uyển hỏi tôi: "Tớ nói với cậu nhiều như vậy rồi, thế hiện tại cậu có quan điểm gì nào?" 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tôi thực sự không có bất kỳ suy nghĩ. 

Chu Uyển nói: "Được rồi, tớ không làm phiền cậu nữa. Nhân tiện, chuyện tớ nói với cậu là anh hai tớ thích cậu, cậu tuyệt đối không được để anh hai tớ biết đâu đấy, nếu không tớ gánh không nổi đâu. Đương nhiên, nói với cậu nhiều như vậy cũng không phải có ý ép buộc cậu phải ở bên anh hai tớ, cái kiểu người kiêu căng chết tiệt như anh ấy xứng đáng ế cả đời."

Tôi gật đầu mà không nói gì.

Sau khi Chu Uyển rời đi, tôi ngồi một mình một lúc. 

Nói không sốc thì là nói dối, giờ tim tôi đang đập bịch bịch loạn xạ đây, nhớ lại từng chi tiết khi tiếp xúc với Chu Tư, tôi vẫn không thể dám tin thứ tình cảm mà anh ấy dành cho mình. Lý do chính là vì tôi và Chu Tư thực sự không tiếp xúc nhiều như vậy, từ nhỏ tới lớn số lần chúng tôi nói chuyện dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Sao anh ấy có thể thích tôi được? Sao có thể?

Liên tục tăng ca suốt một tuần nên tôi không rảnh mà ngồi đoán Chu Tư, với cả tôi cũng không có thời gian. 

Mười giờ tối thứ bảy, tôi vẫn đang ngồi trong văn phòng viết kế hoạch, đầu óc tôi như muốn nổ tung luôn rồi. 

Khi tôi chuẩn bị về lúc mười một giờ thì ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!