Chương 41: Phóng viên

Dư Vũ có chút ngơ ngác, sao tự dưng lại gặp ở đây?

"Cô cũng ở đây sao? Chúng tôi còn có chuyện, đi trước nhé." Anh giả cười hai tiếng, nắm tay Thư Trữ đi về phía trước.

Thư Trữ bị lôi kéo thì nhíu mắt lại, có vấn đề.

"Dư Vũ, cứ đi như vậy sao? Đây là bạn gái mới của anh à?" Nhiễm Thanh cười đánh giá Thư Trữ một chút, chế nhạo hỏi Dư Vũ.

Thư Trữ đứng lại, cấu bàn tay Dư Vũ đang nắm mình, mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Dư Vũ một trận nhe răng, không dám phản kháng cô, chỉ trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh.

"Cái gì mà mới? Đây là vợ tôi!"

Nhiễm Thanh càng giật mình, "Anh kết hôn rồi?!"

"Từ..." Á, đau!

Trên tay Thư Trữ dùng sức, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, không đáp lời bọn họ.

"Chậc chậc, Dư Vũ à Dư Vũ, thực không thể tưởng được anh cũng có một ngày muốn kết hôn, nhớ ngày đó..."

"Cô Nhiễm, chúng tôi còn có..." Con mẹ nó, đừng nhớ ngày đó nữa, ông đây sẽ chết đấy.

Thư Trữ bất động, còn bấu anh một chút, Dư Vũ đành phải nói một nửa rồi dừng lại, cũng không dám động đậy, chỉ trừng mắt nhìn Nhiễm Thanh, khẩn cầu cô ta đi nhanh đi.

Cô ta nhìn nhìn Thư Trữ rồi lại nhìn túi quàn áo, cô ta nở nụ cười một tiếng, "Anh vẫn còn như thế này sao, dùng tiền tài thế công làm mềm con gái nhà người ta."

ĐM, ĐM, đừng nói nữa, cầu xin cô đừng nói nữa.

"Em nghĩ lúc trước anh tràn đầy thành tâm, còn tưởng rằng anh nghiêm túc, không nghĩ rằng anh vẫn không biết cái gì gọi là tình yêu."

Nhiễm Thanh có lần cảm thán này, cũng là bởi vì chuyện năm đó với Dư Vũ để lại cho cô một màn khói mù rất lớn, hiện tại nhớ lại liền sinh ra rất nhiều cảm khái.

Nhìn bọn họ nắm tay, hít nước miếng, "Dư Vũ, nhìn anh hiện tại xem như đã biết cái gì gọi là thích, liền nghiêm túc một chút đi, không cần ỷ vào nhiều tiền, nên cái gì cũng không để vào mắt."

Câu này cô ta nói có thiện ý nhắc nhở, liền cười rồi đi.

Thư Trữ mỉm cười, "Cô Nhiễm, người đàn ông trước mắt là tôi bao nuôi."

Rồi sau đó không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô ta, kéo Dư Vũ đi ra ngoài, đến bên ngoài mới bỏ tay anh ra.

"Bạn gái cũ? Nhiều tiền? Tiền tài thế công?"

Dư Vũ: "..."

...

"Thư Thư, em nghe anh giải thích đã, ai, đừng đi mà."

Thư Trữ bước nhanh về phía trước, Dư Vũ ở phía sau đuổi theo, gọi tên của cô

"Anh... Ui da~" Anh đụng vào một người.

"Này, anh làm gì đó? Để ý một chút đi!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Anh vừa nói, một bên bước nhanh rời đi, Hứa Toàn chỉ nhìn thoáng qua.

"Đậu mé, Dư Vũ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!