Chương 4: Lầu trên, lầu dưới

Edit: melbournje

🐰

Up xong bài này, phía dưới tất cả đều là:

Con thỏ: Độc Đại là đồ mặt dày / khịt mũi

Trời đen kịt: Ha ha, Độc Đại nói gì đó?

Tôi yêu độc đại: Ha ha ha, không hiểu sao muốn cười!

Nhớ lại năm tháng trước đây: Ha ha, Độc Đại! Cứ việc nói đi!

by: Độc đại lật xe / cười xấu xa

Kỉ méo mó: Ha, ha ha ha, Độc Đại đến nói một cái đi, muốn nhìn!

...

Thư Trữ trả lời bình luận nói cô lật xe:

"Độc Đại vô lực nên phải xài máy kéo, không xong!"

Về phần bạn trai kia, không phải còn hơn nửa tháng sao! Nhưng nếu như không tìm được người phù hợp thì sao?

Nhưng mà hai ngày này có chuyện quan trọng hơn, cô có kịch bản được người ta liên hệ để kí.

Cô đã bán hai truyện, đều rất hot, nhưng mà Thư Trữ xem có mấy tập, bộ thứ nhất quay rất được, cũng hot, diễn viên diễn cũng đúng người. Nhưng một bộ khác, một đống người chen chúc vào, làm cô sợ tới mức tắt TV.

Bởi vì độ thần bí cao, cơ hồ không có tin gì, Weibo Hưu Thư cũng đang hot, những bình luận chửi cô hầu hết đã bị mờ nhạt đi.

Cô không hiểu lắm mấy vấn đề phim truyền hình này, nhưng đối với kịch bản của mình thì có một ít yêu cầu. Ai sẽ nguyện ý nhân vật mà mình đau khổ vắt não nghĩ ra, mà không hiểu sao diễn viên hợp vai nữ hai lại biến thành nữ ba, nữ n biến thành nữ hai chứ!

Kịch bản này trước mắt còn đang được xem xét, rất nhiều công ty, đạo diễn coi trọng truyện của cô, nhưng mà cô đang suy nghĩ xem nên bán hay không.....

Giữa trưa hôm sau, Dư Vũ miễn cưỡng tỉnh dậy ngáp một cái, đi đến ban công, liền thấy Thư Trữ ở dưới lầu chậm rãi đi vào.

Tuy Dư Vũ có ánh mắt cao, cũng phải thừa nhận, cô gái này thật sự rất đẹp mắt, nhất cử nhất động, đến cái nhăn mày và nụ cười đều có mị lực.

"Não ơi mày đang nghĩ cái gì thế?! Nghĩ đến thời điểm cô ta trách móc mày đi!" Rồi sau đó anh nhớ tới lúc Thư Trữ hoàn mỹ kia xem thường mình, khóe miệng nhếch lên.

Vừa rồi chắc là mình bị mù, nên mới cảm thấy cô ta có khi chất?!

Lại xem đồ ăn cô mua ở ngoài, "Là phụ nữ, mà lười đến mức lúc nào cũng ăn đồ ăn bán ở ngoài, rồi để xem ai sẽ cưới cô chứ?!"

Thẳng đến khi bóng lưng của Thư Trữ không nhìn thấy nữa, anh mới trở về phòng.

Đến khoảng một giờ đêm, Thư Trữ cùng Dư Vũ đều đang ngủ say, đột nhiên,

"A! A a! A a a!"

Thư Trữ: "Mẹ nó! Ai vậy.!"

Dư Vũ: "Mẹ nó! Ai vậy?!"

Lại thêm vài âm thanh nữa vang lên, hai người không nhịn được mở cửa.

Thư Trữ vừa mở cửa ra liền thấy Dư Vũ áo thun quần cộc, nhưng cô cũng không có tâm tư châm chọc, lúc cô mua nơi này bởi vì coi nó là một chỗ yên tĩnh, thuận tiện, mà không biết là ai không có quy củ, hét to như vậy?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!