Edit: melbournje
🤤
Dư Vũ rời khỏi, sau đó nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, mấy ngày nay anh chưa thể nào tới đó, chỉ có một mình cô ở viện, mà anh lại còn cầm điện thoại của cô, không biết cô đã nhàm chán thành cái dạng gì rồi.
Đẩy cửa phòng bệnh, cô ngồi ở ghế tựa, gần cửa sổ, nhìn bên ngoài, cầm trên tay một quyển sách, nhưng tầm mắt lại không ở trên sách.
Dư Vũ đi qua, dùng âm thanh hơi hơi khàn khàn hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"
Thư Trữ gật đầu, anh định đi qua nắm tay cô, tưởng đã nắm được tay cô, anh muốn xem tay cô có ấm không, nhưng Thư Trữ tránh được.
Tay Dư Vũ dừng ở giữa không trung.
"Ăn qua rồi." Giọng nói Thư Trữ có chút thanh lãnh, có chút chờ mong và có chút thống khổ.
Dư Vũ ngồi xổm xuống, nhìn cô, hốc mắt cô có chút hồng, chắc là mấy ngày nay cô không thể nào ngủ.
Anh không để ý tới cái giãy dụa của cô, anh gắt gao cầm lấy tay cô, nhìn mặt cô.
"Thật xin lỗi."
Trong mắt Thư Trữ có nước mắt hơi trào ra, cô đã đợi thật lâu, có lẽ anh có nỗi khổ riêng, thật sự có chuyện quan trọng.
Nhưng để nghĩ thông suốt mà không nghĩ luẩn quẩn là hai chuyện cực kì khác nhau.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự là khi bị bệnh con người ta yếu ớt hẳn, chịu không nổi một chút ủy khuất.
Cô điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn về phía anh.
"Không có chuyện gì. anh ăn cơm rồi sao?" Thư Trữ hỏi anh.
Dư Vũ lắc đầu.
"Vậy thì ăn chút đi, anh xem trong bếp còn gì hay không, hoặc là gọi món gì về ăn đi."
"Được." Anh đứng lên, vào bếp nấu cháo, vẫn múc cho Thư Trữ một bát trước.
"Tôi ăn qua rồi."
"Ăn một chút nữa đi." Dư Vũ thận trọng nhìn cô, vẫn cứ cầm lấy bát.
Thư Trữ nhận.....
Hai ngày sau anh liền ở cùng cô, chờ lập án.
Hôm sau, tin tức lúc trước bị áp chế đột nhiên lại lên đầu đề.
Dư Vũ sửng sốt, gọi điện thoại cho ba anh.
"Ba, là ba cho tin kia lên sao?"
"Không phải." Dư Liên Thắng gần đây cũng rất để ý chuyện này của bọn họ, nhưng chuyện này ông không phải ông làm.
Dư Vũ nhăn mày, "Sẽ không phải là đám Mạnh Triệu, có việc gì bọn họ sẽ cùng con nói, Bạch Chúy cũng không có khả năng, có thể không động thủ thì ông ta tuyệt đối sẽ không động thủ."
"Con tìm được Bạch Chuý rồi sao?"
"Vâng, con có một tìm ông ta nhanh nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!