Edit: melbournje
🤤
Phảng phất như có một cái chày gỗ, đem những ý tưởng tối trong lòng Dư Vũ gõ ra ngoài.
Anh không thích cô gặp người đàn ông khác.
Anh muốn đến gặp cô.
Cô nói thích đàn ông biết nấu ăn, anh đi học nấu ăn.
Anh nhảy lên nhảy xuống nói cô có bao nhiêu đáng ghét, mỗi ngày, đều tìm lí do xuống gõ cửa nhà cô.....
Trang Minh vỗ vai anh một cái, "Dư Gia, cậu xong rồi."
Dư Vũ nhìn về phía anh, "Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Cậu muốn ở cùng cô ấy không?"
Anh nghĩ nghĩ, gật đầu.
"Theo đuổi đi!"
"Theo đuổi thế nào?" Dư Vũ vẫn còn lâng lâng.
Trang Minh cảm thấy, Dư Vũ lần này sợ là khổ rồi, bạn xem, hiện tại chỉ số thông minh của anh, chắc chả có bao nhiêu...
"Hồi đại học, cậu theo đuổi cái cô kia kiểu gì, ờ, tên là gì nhỉ? Người ta thái độ cứng rắn như vậy, bây giờ cậu cứ vung tiền là thành công thôi!"
Dư Vũ nghĩ nghĩ, nói, "Nhưng mà bây giờ tôi không có tiền, với cả cô ấy cũng có tiền của mình..."
"Bề ngoài cô ấy được không?"
Dư Vũ lại nghĩ nghĩ, không biết miêu tả thế nào, cũng không có ảnh chụp cô.
"Lần trước Dư Bắc nói vừa gặp liền yêu."
Trang Minh: "..."
"Như nào?" Dư Vũ nhìn về phía Trang Minh không nói gì.
"Tính cách cô ấy như nào?"
"Hung ác, bạo lực lại còn độc mồm độc miệng, lần trước họp lớp..."
Trang Minh nghe xong lại trầm mặc vài giây, vỗ vỗ Dư Vũ, nói,
"Đại Ngư, buông tha cho người ta đi, cậu không có cơ hội đâu..."
Dư Vũ: "..."
"Người ta xinh, có tiền, tính cách độc lập, mấu chốt là chẳng có cảm tình gì với cậu, hi vọng của cậu, chậc chậc, xa vời lắm!"
"Không có cảm tình? Chúng tôi quen nhau lâu như vậy, nếu như cô ấy cũng đã thích tôi thì sao?!"
"À, vậy thì cậu đi tỏ tình đi!" Dù sao người bị thương cũng không phải tôi...
Nói làm liền làm, rượu đúng là thao túng con người!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!