Chương 22: Cười lạnh nói

Edit: Melbournje

🤤

"Có thể ăn được không vậy?"  

Dư Vũ trừng, "Ăn hay không thì tùy!"  

Thư Trữ "chậc chậc" hai tiếng, rồi sau đó ngồi xuống, nhận chiếc đũa Dư Vũ đưa qua. 

"Được, để tôi nếm thử xem món này có khác gì so với hai món lần trước nào." Cô gắp một miếng rau xanh, nhai nhai, gật gật đầu,  

"Ừm, không tệ, cái thứ 3 không thành công~" 

Dư Vũ trừng mắt liếc cô một cái, bản thân mình cũng thử, "Nhưng căn bản không khó ăn có được hay không?! Cái cô này đã không làm mà còn cứ soi mói người khác!" 

"Phê bình sẽ khiến người khác trưởng thành hơn, anh hiểu hay không? Tôi đây là vì muốn tốt cho anh, trợ giúp anh sớm có ngày ngồi lên ngai vàng thôi!"  

"Cắt~"  

Dư Vũ khinh thường nói. Thật ra nếu không có miệng Thư Trữ châm chọc là khó ăn, thì ngược lại, lần đầu tiên mà tay nghề như thế này đã là rất được rồi.  

Lúc ăn cơm có chút trầm mặc, Dư Vũ vụng trộm nhìn Thư Trữ một cái, thấy cô ăn nghiêm cẩn, không hiểu tại sao lại có một loại cảm giác nói không nên lời, rất vui vẻ, liền cười ra tiếng. 

Thư Trữ nhìn anh một cái, "Anh cười cái gì?"  

"Không có chuyện gì, nghĩ đến một chuyện cười thôi." 

"Chuyện gì cơ, nói nghe một chút xem nào." 

"Có cái gì đáng nghe đâu?"  

Thư Trữ cười cười, "Tôi muốn xem chuyện cười của anh như thế nào?" 

Dư Vũ ho khan một tiếng, "Có người nhìn quá lùn, anh ta phải đi học múa ba lê..."  

Thư Trữ mặt không biểu cảm, Dư Vũ xấu hổ nở nụ cười, "Cười đi, cười đi." 

"Tôi cũng kể cho anh một câu chuyện cười..." 

Dư Vũ mở to hai mắt nhìn về phía cô. 

"Trước kia, có quả chuối đi ở trên đường, do trời quá nóng nên nó liền đem quần áo cởi ra, rồi sau đó trượt chân ngã."  

"Trước kia, có một que diêm đang đi ở trên đường, trượt chân, liền tự đốt cháy bản thân mình."  

"Trước kia, có một cái bánh bột ngô đang đi ở trên đường, nó rất đói bụng, liền ăn luôn cả nó..." 

"Ha ha ha ha ha ha ha~" 

Dư Vũ cười ha hả.  

Thư Trữ mặt không biểu cảm.  

"Rốt cuộc bây giờ tôi mới biết chuyện của cô buồn cười đến thế."  

Dư Vũ chỉ vào cô tiếp tục cười, buồn cười cũng không phải là chê cười, Thư Trữ làm một bộ mặt nghiêm túc xong cười lạnh nói.  

"Còn muốn nghe nữa không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!