Chương 18: Thổ lộ

Edit: melbournje

🤤

Nói đi là đi, Thư Trữ xách túi đi ra ngoài, trừ mua thịt ra thì cô còn dừng bước trước 2 tiệm quần áo, đều là phụ nữ thôi mà, cũng ham mê chứ. 

Đi đến cửa hàng quen, chọn hai bộ quần áo rồi mới đi, mua sắm thật sự là chuyện khiến tâm tình người ta thoải mái! 

"Thư Thư!" 

Một âm thanh quen thuộc, Thư Trữ sửng sốt, xoay qua chỗ khác. 

"Thư Thư..." 

Trình Đoạn Dịch chậm rãi đi tới, đôi mắt thâm thúy nhìn cô rồi cau mày. 

"Trình tiên sinh." 

"Em muốn lạnh nhạt với anh như vậy mãi sao?" 

Anh lại nhìn nhìn bốn phía, "Anh ta để em đi dạo phố một mình sao?" 

Thư Trữ hít sâu một hơi, "Cái đó có liên quan gì tới anh sao?" 

"Thư Thư, em không thể cho anh một cơ hội nữa à? Còn có ai hiểu chúng ta hơn chính chúng ta sao?" 

"Trình tiên sinh, tôi đã nói rồi, chúng ta không có khả năng nữa đâu, tình cảm của tôi cùng bạn trai tốt lắm, không mượn anh phải lo lắng!" 

"Thư Thư, em gạt anh, em cùng anh ta không có quan hệ gì, anh ta không biết tính em đâu! Em cũng không phải nhân nhượng ai, không có khả năng nào em quen người khác nhanh thế được." 

Trình Đoạn Dịch đến gần một bước, nghiêm cẩn nhìn cô, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt cô, kích động vươn tay. 

Thư Trữ trốn đi, "Vì sao lại nói anh ấy không hiểu tính tôi? Chẳng lẽ tôi không thể có người yêu sao? Tôi nên thích loại cặn bã bắt cá hai tay như anh à?" 

Trình Đoạn Dịch há miệng thở dốc, "Chuyện của Liễu Nhứ Ngôn anh biết anh nói không rõ ràng, nhưng anh có thể cam đoan, sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện này nữa! Chẳng lẽ em đã quên chuyện chúng ta của trước kia sao? Đã quên lần đầu tiên tỏ tình? Lúc ấy..." 

"Trình Đoạn Dịch! Đủ rồi! Tôi thật sự không muốn nghe, anh không muốn tôi ghê tởm anh, vậy thì cách tôi xa ra một chút, đừng đem mấy chuyện tình cảm lúc trước lôi ra nữa, thật ghê tởm!"  Trình Đoạn Dịch cứng ngắc nhìn cô, Thư Trữ xoay người đi, anh ta bèn giữ tay cô. 

"Anh... Chờ em tha thứ cho anh..." 

Thư Trữ tránh khỏi tay anh, tiếp tục đi, hốc mắt đột nhiên liền đỏ ửng, hai giọt nước mắt lăn xuống. 

Làm sao có thể quên chứ? Lúc ấy cô vừa học đại học, không có tiền trả học phí nên phải khất nợ, mỗi ngày phải đi làm thêm, trong lớp có chuyện gì cũng không thèm để ý. 

Đại học năm nhất có nhiều việc, cô luôn nhờ Kim Du xin phép nghỉ hộ, ngẫu nhiên còn cúp học, nhưng mà có biện pháp nào khác nữa đâu? Nếu phải đi vay cô nhi viện, nghĩ tới cái chỗ đó, cô liền không muốn quay về nữa. 

Cô có một việc bắt buộc phải đi, Thư Trữ nhờ Kim Du giúp mình điểm danh, cô muốn phỏng vấn để tìm việc, là một người mẫu thời gian ngắn, tiền lương cao. 

Kết quả hôm đó trở về, Kim Du liền nói cho cô biết, "Thư Thư, lớp trưởng hôm nay có nhắc cậu..." 

"Hả?" 

"Nếu một học kỳ nghỉ nhiều quá sẽ ảnh hưởng." 

Đối với chuyện của Thư Trữ, Kim Du biết rõ cho nên rất thông cảm. 

Thư Trữ cau mày, đối với Trình Đoạn Dịch có chút phản cảm. 

Rồi sau đó Thư Trữ cúp học một lần, Trình Đoạn Dịch nhờ Kim Du chuyển lời cho cô, nói nếu cô bùng học nữa sẽ thông báo phê bình, trừ cả tiền thưởng cuối năm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!