Edit: melbournje
🤤
"Anh Lưu, tại sao bạn anh lại muốn gặp em vậy?" Lục Xuyên hỏi dè dặt, vẻ mặt không yên cùng lo sợ, bất an.
Lưu Cư An nhìn nhìn cậu, có vẻ đồng tình, Mạnh Triệu cũng ngẩng đầu nhìn mắt cậu ta, mấy người khác thì không thèm đếm xỉa. Thằng ngốc này sợ là còn chưa biết bản thân đã gây ra phiền toái gì!
Thành thật mà nói, nhóm bạn này của bọn họ trước kia náo động nô đùa với nhau bao nhiêu chả được chứ đừng nói là đụng chó! Nhưng ai bảo cậu ta không may, đụng phải chó của Dư Gia chứ! Đi ra đi vào vẫn là Dư Vũ muốn trả đũa lại, người này vừa nhìn đã biết chính là "sát thủ", xem đi, hiện tại đã bị trả thù rồi.
"Phanh!" Cửa bị đẩy ra.
"À, đều đến rồi sao!" Dư Vũ vừa nói vừa nở một nụ cười gợi đòn, nhìn thế đã hiểu tính cách của người này như nào rồi.
"Ai ui, Đại Ngư, lâu lắm không gặp nha? Gần đây rúc ở chỗ nào vậy?" Trang Minh cười xấu xa, Dư Vũ liếc mắt nhìn anh ta xong mới đem tầm mắt chuyển đến chỗ Lục Xuyên.
Không biết vì sao, Lục Xuyên vừa thấy ánh mắt người này liền run lên một chút, bình thường cậu ta không đủ trình để ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cho nên cũng không biết được vài chuyện.
Tối hôm qua Mạnh Triệu liên hệ với cậu ta, còn khiến cha cậu ta cực kì kích động.
Nhưng từ ngày hôm qua mí mắt luôn giật giật, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy đến...
Dư Vũ đối với hắn nhếch miệng cười, đi qua, "Lục Xuyên phải không?"
"Đ... Đúng." Vừa nói vừa cười cười nịnh nọt, nhìn về phía Dư Vũ.
Dư Vũ khoác tay lên vai cậu ta, ngồi cạnh rất gần, "Dạo gần đây có làm chuyện gì thất đức hay không?"
Lục Xuyên mở to hai mắt, chẳng lẽ gần đắc tội người này?
"Không, không có... Gần đây tôi đều ở nhà"
"Nghĩ lại xem~"
Lục Xuyên nhìn anh, thật sự không nghĩ ra được.
"Gợi ý một chút, ở đường **, chỗ ngã tư ý, có phải cậu..."
"Chó, chó sao?"
Lục Xuyên run run nói, lúc ấy cậu ta đụng xe vào một con chó...
Dư Vũ cười lớn một tiếng, ánh mắt híp lại, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ. Chỉ thấy Dư Vũ vỗ vỗ tay, híp mắt cười hề hề, "Con chó kia là của tôi!"
Lục Xuyên chân tay mềm nhũn, thiếu điều ngã trên mặt đất, giọng nói run rẩy.
"Tôi... Tôi... Thực sự xin lỗi..."
"Hả, cậu nói xin lỗi sao?"
Dư Vũ đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng trách mắng, "Cậu cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?!"
"Tôi... Tôi sai rồi!"
Lục Xuyên muốn khóc, ngày đó cậu ta đụng phải một con chó, nhìn thế nào cũng tưởng chỉ là chó hoang, bèn không để ý nữa trực tiếp bỏ đi. Thế nào mà một con chó vừa gầy lại bẩn lại còn là giống chó cỏ, lại là của anh ta! Hiện tại người có tiền, gu thưởng thức thực độc đáo!
Dư Vũ vỗ vỗ cậu ta, "Tôi hiện tại không đánh người, là một thanh niên ưu tú, đánh người là trái pháp luật rồi..."
Lục Xuyên còn chưa kịp thở nhẹ một hơi, chợt nghe Dư Vũ nói, "Nhưng buông tha cho cậu thì trong lòng tôi lại thấy không thoải mái!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!