Edit: melbournje
🤤
Sau khi Dư Vũ rời khỏi đây, Thư Trữ mở cửa, buông đồ ra, kiểm tra di động có một tin nhắn,
「 Mã Yến: Thư Thư à, chuyện Liễu Nhứ Ngôn cùng Trình Đoạn Dịch đã xong, cô ta đã cầm tiền chạy lấy người... Cậu thật sự không thể tha thứ cho cậu ấy sao? 」
Thư Trữ cười một tiếng, tắt điện thoại đi, ngẩn ngơ.
Cô mở ra máy tính ra, up một đoạn như sau:
「Hưu thư: Có những lỗi lầm dù chỉ một chút cũng không thể quay đầu lại được, vấn đề ở đât không phải là bởi vì Tô Vị xuất hiện, mà là do Cô Dịch... Nữ chính biết rõ rồi, nhưng vẫn tạm thời chấp nhận anh ta, mặc dù trong lòng thấy chán ghét, tình cảm của Thu Kha thì trong sáng, nhưng thà một lần đau sườn phải phẫu thuật còn tốt hơn từ từ trị bệnh bằng hoá chất... 」
Khoanh tay đứng nhìn: Thổ lộ của Hưu Thư thật lớn!
Nhàn trúc: Thanh xuân của con gái chỉ có một! Tan tan rồi lại hợp hợp, dây dưa mãi rất phí...
Độc độc độc đại: Dù nói như thế, nhưng Cô Dịch cũng thể được tha thứ sao? Anh ta yêu Thu Kha như vậy cơ mà!
Chít chít méo mó: Vẫn thích Tô Vị hơn, rất ấm áp, cảm giác có thể bao dung người mình yêu. Thu Kha cuối cùng sẽ yêu tính cách ôn nhu của anh ấy thôi!
Mộng ngàn năm: Cảm giác Cô Dịch thì trong hiện thực cũng có nhiều, nhưng Tô vị ấm áp như thế, trong hiện thực có sao?
...
Thư Trữ cười cười, có hay không thì cô không biết, nhưng mà cô cảm thấy, đàn ông ấm áp vẫn là một điểm cộng. Hầu như ai cũng giống như ai, đều rất thích đàn ông ấm áp, bằng không thì tên lầu trên kia giả vờ ấm áp làm gì?
Thư Trữ ngủ một giấc đến hơn năm giờ chiều, cô ngơ ngác ngồi dậy, ôm đầu đau mà ngẩn người.
Đã tgật lâu rồi cô không mơ về cô nhi viện, cô lại mơ về viện trưởng.
Chính cô cũng là một đứa trẻ, ngày thường chơi đùa cùng đám trẻ khác. Có lần, một ít nhà hảo tâm quyên góp quà, trong đó có rất nhiều quần áo đẹp mắt.
Viện trưởng chia quà cho mọi người, mỗi người đều vô cùng cao hứng mặc quần áo mới.
Thư Trữ cũng cao hứng, cô chưa từng có váy đẹp như vậy, kiểu váy công chúa màu hồng phấn, phảng phất biến bản thân thành thiên sứ chứ không phải là cô nhi bị vứt bỏ.
Thư Trữ mặc váy của mình cùng mọi người chơi, dè dặt cẩn trọng, chỉ sợ dơ váy.
Con gái viện trưởng thấy cô mặc đẹp mắt, liền khóc muốn đòi, Thư Trữ không cho.
Cô nhớ cô bé kia khóc rất đau đớn, viện trưởng đi lại, hỏi cô có đổi không nhưng Thư Trữ lắc đầu, cô luyến tiếc chiếc váy này.
Cô bé kia khóc nháo không thôi, Thư Trữ lại không chịu đổi.
Viện trưởng chỉ trích, hung hăng mắng con gái mình.
Cô lúc ấy chỉ vì chiếc váy mà cao hứng. Thế cho nên thật nhiều năm sau, cô chỉ có thể ở trong phòng, hâm mộ xem người khác ôn nhu đưa bọn trẻ đi...
Hốc mắt đã phiếm hồng, đều là chút chuyện cũ, ấy thế nào lại đột nhiên nhớ lại rồi.
Thư Trữ ngồi ngẩn người, đã rất đói bụng, nhưng cô không muốn đi ăn cơm.
Xuống lầu đổ rác, mấy tầng đều im lặng, không hiểu sao có chút cô tịch, đến cùng chỉ có một mình cô.
Thời điểm đi đến lầu ba, liền nghe thấy từ lầu hai có một thanh âm truyền đến, "Bạn già à, bà chậm một chút!"
"Được, ông cũng thật là, ăn no rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!