Edit: melbournje
🤤
Dư Vũ đang cùng Trình Đoạn Dịch uống hăng say, vừa nghe thấy, anh chạy nhanh đến, nắm lấy tay cô, ôn nhu hỏi,
"Em đánh cô ta sao? Có đau tay hay không? Cô ta làm khó em đúng không?"
ĐM, đồ đàn ông này sẽ không đánh người ta một trận ở toilet chứ??!
Thư Trữ nháy nháy mắt, "Cô ấy kích thích em..."
"Cô ta sai, đánh là đúng!"
Dư Vũ vừa mở miệng nói xong, trong lòng là vạn từ "ĐM", Phá Thư này không chỉ độc miệng mà còn bạo lực nữa sao?
Thư Trữ nhìn về phía Trình Đoạn Dịch, anh đang trầm lặng nhìn bọn họ âu yếm nắm tay.
"Anh muốn báo thù cho cô ấy à?"
Khóe miệng vừa nói hết câu, cô làm một biểu cảm trào phúng.
"Anh... Làm sao có thể để người khác làm khó em được chứ?" Giọng nói Trình Đoạn Dịch khàn khàn, Liễu Nhứ Ngôn cũng đang tiến vào.
Liền nghe thấy Thư Trữ nói, "Cô ấy là người phụ nữ của anh, chả lẽ anh không che chở?"
"Anh không có quan hệ gì với cô ta!"
"Hiện tại không có về sau cũng sẽ có thôi!"
"Sẽ không bao giờ! Trong lòng anh chỉ có em..."
Trình Đoạn Dịch mở to hai mắt, ánh mắt có chút say, kiên định nhìn cô.
"Anh cùng cô ta vĩnh viễn sẽ không có quan hệ gì!"
Như sét đánh giữa trời quang, Liễu Nhứ Ngôn trừng to mắt, hoàn toàn xong rồi, mình hao hết cả tâm tư còn không bằng Thư Trữ nói hai câu trào phúng!
Phảng phất đã thấy bản thân như không còn gì cả, nghèo túng cứ thế rời đi, Liễu Nhứ Ngôn tiến lên, ôm lấy Trình Đoạn Dịch.
"Anh không thể làm như vậy với em, anh không thể làm như vậy!"
Trình Đoạn Dịch đẩy tay cô ta ra, nếu không vì Thư Trữ, anh làm sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói lời như thế chứ!
Liễu Nhứ Ngôn xụi lơ trên mặt đất, nhìn về phía Thư Trữ, trong mắt đều là hận thù, "Không công bằng! Mày cái gì cũng có rồi còn muốn đến cướp đoạt người đàn ông của tao!"
"Thư Trữ, mày chết không được tử tế!"
"Cô..." Dư Vũ đang muốn nói chuyện, Thư Trữ ngăn anh lại, ngồi xổm trước mặt Liễu Nhứ Ngôn, nhìn thẳng cô ta, nở một nụ cười trào phúng.
"Tôi cái gì cũng có? Cô cho rằng khắp thiên hạ cô là thảm nhất sao? Đồ kiến thức hạn hẹp."
"Tôi cũng là cô nhi!"
Liễu Nhứ Ngôn ngơ ngác nhìn cô, bạn học cũng ngây ngẩn cả người.
Thư Trữ vươn tay, nâng lên cằm cô ta lên, "Thời điểm cô đi học, bạn học nói hết mọi chuyện khổ cực của cô với giáo viên, đến tôi cũng thấy cô đáng thương, nhưng lúc cô đang khóc lóc để có học phí, tôi đã phải làm chạy bàn ở nhà hàng!"
"Tốt nghiệp xong cô tính kế lên giường cùng anh Trình đây, tìm chỗ dựa cho mình, ở lại Bắc Kinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!