Chương 13: Anh ta sẽ không cưới cô

Dư Vũ đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Thư Trữ cười phô trương, "Là cái hot search diễn viên quần chúng phải không!"

Mọi người ở đây có chút ngây người, cái gì mà diễn viên quần chúng?

Dư Vũ bất đắc dĩ cười, "Từ khi quen Thư Thư, tôi cảm thấy trước đó mình sống thật không giống người, muốn tìm một việc đứng đắn để làm, nhưng trừ ba tôi, thì chả chỗ nào muốn nhận tôi cả! Tôi chỉ có thể vào giới giải trí cuồn cuộn này, cũng may là tôi có khuôn mặt này còn có thể dùng, tôi muốn chứng minh, tốt xấu gì tôi cũng có ích! Mà Thư Thư cũng thật tốt, cô ấy không bị xấu hổ vì những điều này!"

Xì xì xì! Phá Thư này mới không có việc làm, cả ngày làm gì đâu, quen cái rắm!

Thư Trữ uống môt ngụm nước, lộ ra nụ cười cảm động.

ĐM! Liêm sỉ rớt rồi kìa!

"Thư Trữ, bạn trai của cậu đối xử với cậu thật tốt!" Cô gái ngồi cùng bàn cảm động nói.

"Đúng vậy, đúng là chuyện tốt, lại còn muốn tự mình thử sức và trải nghiệm, Thư Trữ, cậu thực sự hạnh phúc!"

Nụ cười này cũng có chút giả, nhưng mà Thư Trữ biết cô ta đang nghĩ gì, làm ra vẻ hiền lành, nhưng nghĩ tôi là đồ ngốc sao?

Dù sao Thư Trữ cũng không tin, người này thực sự tốt như vậy, không phải không có đầu óc, thì chính là làm bộ!

Liễu Nhứ Ngôn có chút cứng ngắc, mặc kệ lời đối phương nói thật hay giả, nhưng chẳng lẽ cô ta còn có thể níu chặt không tha? Cô ta im lặng ngồi chỗ đó, tựa như câu nói vừa rồi của mình chỉ là vô tình.

Thư Trữ đột nhiên nhớ tới một từ, yên lặng như "kê". Cô không quen nhìn Liễu Nhứ Ngôn làm bộ, bày ra vẻ yếu ớt, nhưng vì không muốn phá hủy bầu không khí ở đây, nên cô chưa nói!

Năm đó học đại học, ai chẳng biết việc Liễu Nhứ Ngôn là người vô cùng đáng thương, hồi học cấp hai đã mất ba mẹ, từ giáo viên đến dì trông coi kí túc xá, ai mà không thương cô ta. Ngay cả Thư Trữ cũng bởi vì (1) "đồng bệnh tương liên", nên có hai phần cảm thông.

(1) Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau. (Nguồn GG)

Học phí đại học, thậm chí tiền sinh hoạt của cô ta đều được chu cấp.

Lại có rất ít người biết, từ nhỏ Thư Trữ đã không ba không mẹ, khi lên đại học thì cô nhi viện không cung cấp học phí nữa. Đây mới là lý do cô viết truyện, còn không phải là vì muốn kiếm sống sao!

Người biết cô là cô nhi chỉ có ba người, một người là Mẫn Á Lan, sau khi tốt nghiệp xong, hai người cũng ít liên lạc. Một người là Kim Du, còn đang ở nước ngoài chưa về, nhưng quan hệ với cô rất tốt, thi thoảng còn gọi điện thoại. Cuối cùng, là Trình Đoạn Dịch...

Thư Trữ còn nhớ rõ anh ta ôm cô nhẹ nhàng nói câu, Thư Thư, em không cần người khác thương tiếc, có anh yêu là đủ rồi...

Trên thực tế, anh ta nuốt lời.

Đang xuất thần, đột nhiên chân tê rần, cúi đầu thì thấy, người nọ đang kẹp chặt chân mình.

Thư Trữ vung ra, làm bộ thân mật tới gần anh, cười rộ lên, "Muốn chết à! Anh làm gì đó?!"

Dư Vũ ôn nhu nhìn lại cô, "Là ai vừa thấy cặn bã nam liền không ngừng xuất thần hả?!"

"Tử Ngư!"

"Phá Thư!"

Hai người nhẹ giọng mắng, trong mắt mọi người là ôn nhu trò chuyện, Trình Đoạn Dịch nắm đũa, không ngừng dùng sức, rốt cuộc... "Đùng"!

Liễu Nhứ Ngôn ở bên cạnh để ý toàn bộ, nhịn không được, đứng lên, "Tớ muốn đi toilet chút!"

Dư Vũ cúi đầu, nháy mắt, "Tiểu tam cho cô, cặn bã nam cho tôi!"

Cô nhíu mắt lại, "Anh có thể chứ?"

Dư Vũ giận dữ, "Ông đây làm được thật! Nhưng mà vấn đề là cô, cô biết không?"

Thư Trữ hếch mày, "Tôi cũng đi toilet!" Rồi sau đó đứng lên, đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!