Giả vờ như không thấy thiếu niên đang bối rối, Vương Chiêu Mưu nhặt táo để vào túi, thấy sọt quýt bên cạnh chỉ còn lại mấy quả, cậu đơn giản bảo Quý Liên Hoắc cân hết cho mình.
"Tổng cộng…..18 đồng 3 hào." Quý Liên Hoắc thầm tính nhẩm mấy lần, xác định không sai mới nói ra.
Vương Chiêu Mưu rút ví lấy ra tờ một trăm mới tinh, Quý Liên Hoắc đỏ tai lắc đầu.
"Lần trước anh đã đưa tiền rồi, rất nhiều rất nhiều."
"Lần trước là lần trước." Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, tiếp tục đưa tiền cho anh.
"Tôi, tôi không có tiền lẻ." Quý Liên Hoắc cúi đầu, hai tai đỏ lựng, không dám nhìn thẳng vào thanh niên trẻ tuổi trước mặt.
Vương Chiêu Mưu nhìn xung quanh rồi cầm tiền bước tới chỗ ông lão bán hạt dẻ.
Cho tám gói hạt dẻ.
"Ông chủ mua tám gói ạ!" Ông Vu cười, mắt nheo thành sợi chỉ, nhận tiền trong tay Vương Chiêu Mưu rồi tìm tiền trả lại,
"Một gói là hai cân, giá năm đồng, tám gói là bốn mươi đồng."
Thấy ông lão đóng gói hạt dẻ xong, Vương Chiêu Mưu đưa cho lão Tề,
"Để lại hai gói, còn lại anh đưa cho cấp dưới của mình ăn đi."
Cảm ơn ông chủ.
Lão Tề tươi cười, nhận lấy hạt dẻ rồi đi phân phát cho mấy người đàn ông cao to đang đứng tuần tra trên đường.
Gần đây trời rất lạnh, bỗng có hạt dẻ nóng hổi ăn, mọi người đều cảm ơn, rồi sôi nổi hàm súc nhìn ông chủ trẻ tuổi đang đứng trước quán bán hạt dẻ.
Vương Chiêu Mưu bốc một hạt dẻ cho vào miệng, ông Vu thấy tình huống như vậy, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.
"Ông chủ Vương, mấy người đó là cấp dưới của cậu sao?"
Ừm. Vương Chiêu Mưu thưởng thức vị ngọt thanh trong miệng, nhận lại tiền rồi ưu nhã đáp lời.
Ông Vu đi theo Vương Chiêu Mưu đến xe trái cây, lòng tràn đầy thắc mắc.
Cậu, cậu muốn…..
"Gần đây công ty có việc." Vương Chiêu Mưu rút tờ hai mươi đồng đưa cho thiếu niên đang đứng ngẩn người, khẽ hất cằm,
"Chính là tiểu khu này."
Ông Vu nhìn theo hướng Vương Chiêu Mưu chỉ, thấy một toà chung cư cũ.
Diện tích khu chung cư này không nhỏ, đều là nhà sáu tầng, đã xây được hơn mười năm, màu sơn bên ngoài hơi cũ, so với khu phố ăn chơi bên kia đường trông càng có vẻ cũ nát.
"Có phải sắp sửa sang lại không?"
Ông Vu thử dò hỏi.
Vương Chiêu Mưu cười cười, chỉ liếc mắt đã hiểu suy nghĩ của ông cụ.
Đoạn đường đối diện tiểu khu này khá đẹp, nếu sửa lại, chắc chắn giá nhà sẽ tăng.
"Ông có tiền nhàn rỗi?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn về phía người thanh niên đối diện đang chuyên tâm tìm từng hào trả lại cho mình, còn chọn ra những tờ tiền tương đối mới.
Ha ha. Ông Vu cười ngượng ngùng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!