Chương 7: (Vô Đề)

"Ba không để em thử mà đã tước quyền thừa kế của em, quả thực cũng không công bằng."

"Từ ngày mai anh sẽ để em đến công ty, cho em thời gian ba tháng, nếu em có thể làm được chút thành tích, anh sẽ kiến nghị với ba để em làm Tổng giám đốc của Vương thị."

Ánh mắt Vương Chiêu Mưu rất nghiêm túc, nhưng Vương Chiêu Vân lại càng vô thức rúc vào góc.

"Anh, liệu anh có đào hố gì, chờ em nhảy xuống không?" Ánh mắt Vương Chiêu Vân trốn tránh,

"Lần trước em làm loạn như thế, còn một khóc hai nháo ba thắt cổ mà anh còn không cho em đến công ty."

"Lúc đó anh còn chưa hoàn toàn khống chế được công ty." Ánh mắt Vương Chiêu Mưu rất ôn hoà,

"Ba muốn em chịu khó học, nhưng anh biết, dù em có thi tám năm nữa cũng không đỗ đại học, cho nên anh muốn để em vào công ty trước, coi như làm quen cũng được."

Vương Chiêu Mưu đang nói thật, ba Vương đã ép Vương Chiêu Vân thi đại học tận tám lần, thi trượt nhiều thế khiến cả Tô Thành đặt cho nó cái biệt danh Vương bát giới, trong lúc tức giận, Vương Chiêu Vân ra nước ngoài, cắt đứt luôn quan hệ với người nhà, lúc ba Vương qua đời cũng không thấy nó về, sống chết không rõ.

Thật, thật sao?

Vương Chiêu Vân chậm rãi thả lỏng người, tuy cảm giác hơi lạ nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được kích động,

"Anh, anh thực sự đồng ý cho em vào công ty sao?"

Anh không nói dối.

Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười nhìn Vương Chiêu Vân đan nhảy nhót như khỉ trong xe.

"Anh, anh đúng là anh ruột em!" Vương Chiêu Vân vui vẻ ôm lấy Vương Chiêu Mưu, mình còn tưởng anh ấy là cái loại ham lợi, là gian thương vô tình, hoá ra là hiểu lầm anh ấy rồi!

Anh ấy còn nói ba không công bằng, phải cho mình cơ hội kia kìa!

"Anh, em xin lỗi vì những lời lúc trước! Trước đây em đúng là ngu ngốc!" Vương Chiêu Vân che ngực, ánh mắt sáng lấp lánh,

"Mai em đi làm được không?"

Ừ, mai em đi làm.

Vương Chiêu Mưu cúi đầu sửa lại nếp nhăn trên quần áo do Vương Chiêu Vân vừa ôm.

Buồn cười chết mất, hoá ra thực sự có người nghĩ đi làm vui lắm sao.

Vương Chiêu Mưu quyết định trao danh hiệu 996 và 007 cho thằng nhóc đang vui sướng trước mặt này.

"Anh, em yêu anh thế chứ!" Vương Chiêu Vân thổ lộ tình cảm mãnh liệt, xe đến cửa rồi còn bịn rịn mới xuống, lại còn quay lại hôn gió.

Đi thôi. Vương Chiêu Mưu nhanh chóng bảo tài xế.

Tài xế đạp ga, cho Vương Chiêu Vân ăn cả miệng khói xe.

Xe dừng trước khu biệt thự mới nhất của Tô Thành, mỗi biệt thự nơi đây đều phỏng theo thiết kế của nước ngoài, trước mỗi căn đều có một mảnh vườn lớn, mỗi hộ gia đình trong đây đều là phi phú tức quý.

Sau khi Vương Chiêu Mưu thành niên liền dọn ra sống một mình rồi mua một căn biệt thự ở đây, thuê một bảo mẫu một tài xế, cậu với lão Tề cũng là tình cờ gặp gỡ, Vương Chiêu Mưu cảm thấy anh ta là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cho dù đã mù một mắt nhưng phải làm bảo vệ trông coi nhà xưởng cũng quá đáng tiếc, cậu liền trả lương gấp mười cho lão Tề, từ đó lão Tề vẫn luôn đi theo cậu, rất trung thành và tận tâm.

Cho dù đến hai mươi năm sau, dù Vương Chiêu Mưu không trả nổi tiền lương nữa thì lão Tề cũng vẫn đi theo cậu, cuối cùng bị người Vương gia trả thù, lái xe đâm xuống lòng sông, anh ta cũng không thể lên được nữa.

Chỉ một câu nói của Lãnh Diệp mà đã khiến cậu mất đi quá nhiều thứ.

Vương Chiêu Mưu nhéo nhéo giữa mày, gọi lão Tề vào biệt thự cùng ăn cơm, lão Tề ăn cái gì cũng rất nhanh, Vương Chiêu Mưu vừa cầm đũa một lát đã thấy lão Tề ăn xong bát mì.

"Để tôi lấy bát khác cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!