Số hạt dẻ rang chưa đạt yêu cầu cũng không thể lãng phí được.
Quý Đại Bảo được Quý Liên Hoắc nhét cho vài hạt dẻ rang nửa
ngọt nửa không, sau đó trơ mắt nhìn chú út suy nghĩ một lúc rồi
gói luôn số hạt dẻ còn lại vào túi mang đi học.
Đây là lần đầu tiên La Ngũ Nhất nhìn thấy Quý Liên Hoắc ăn vặt
trong lớp học. Cậu giống như đang canh giờ, ngẩng đầu lên nhìn
đồng hồ trên bảng đen, lấy ra một hạt dẻ, bóc vỏ, cho vào
miệng, nhai cẩn thận. Giờ này chắc anh Chiêu Mưu đã về nhà.
Không biết có thích món hạt dẻ rang của mình không. Gương
mặt thiếu niên toát lên nỗi quyến luyến sâu sắc, vị ngọt dẻo của
hạt dẻ trong miệng dường như lan tỏa, lấp đầy lồng ngực từng
chút một.
Đêm dần khuya, sau khi Vương Chiêu Mưu từ công ty về, Quý
Liên Hoắc đã đi học rồi, anh ăn tối đơn giản rồi quay lại phòng
làm việc tiếp tục công việc còn dang dở. Trong vụ cá cược với
cha mình, nếu chỉ dựa vào dự án khu dân cư phía đối diện phố
đêm thì tỷ lệ thắng không phải là 100%, anh phải làm nhiều hơn
nữa mới thắng được. Vương Chiêu Mưu đã yêu cầu Lão Tề luôn
phải chú ý đến các khu đất đấu giá gần đây, Lão Tề sắp xếp
xong thì mang hết tất cả hồ sơ cụ thể đến, chờ anh quyết định.
Vương Chiêu Mưu vừa ngồi vào bàn là ngửi thấy mùi hạt dẻ
thoang thoảng. Anh nhìn quanh bàn, tìm thấy một đĩa hạt dẻ bị
tài liệu che phủ. Anh lấy giấy tờ ra, nhìn hạt dẻ rang đường được
bày ngay ngắn trên đĩa, Vương Chiêu Mưu bất giác mỉm cười.
Người cầm quyền tương lai của nhà họ Lãnh dường như ngoan
hiền quá mức rồi.
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Quý Liên Hoắc mang theo bài tập về
ký túc xá, như thường lệ, cậu mở điện thoại di động ra đọc tin
nhắn của anh Chiêu Mưu trước. Hôm nay hình như có gì đó khác
lạ, có những hai tin nhắn chưa đọc, Quý Liên Hoắc mở hộp thư
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!