Chương 5: (Vô Đề)

"Vương gia, Vương gia nào, tao….." Tên cầm đầu còn chưa nói xong đã bị đàn em mình khẽ nói gì đó rồi lôi đi.

Nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt tên cầm đầu bỗng vô cùng vi diệu.

Vương gia ở Tô Thành đã khởi nghiệp từ một xưởng sản xuất chế phẩm nhựa từ thập niên 80, chính là hộ gia đình đầu tiên ở Tô Thành có tài sản đến hàng vạn, thập niên 90, Vương gia bắt đầu chuyển sang mảng y phục và ăn uống, kiếm lời đầy bồn đầy bát, trước đó không lâu, Vương gia đã khai trương trung tâm mua sắm do chính mình đầu tư, thị trưởng còn tự mình đến cắt băng khánh thành.

Tóm lại, đây tuyệt đối không phải người hắn có thể trêu vào.

"Hôm, hôm nay coi như bọn mày gặp may! Tao, tao….."

Tên cầm đầu lắp bắp, mí mắt run rẩy nhìn Vương Chiêu Mưu vài lần, trông thấy nụ cười nửa miệng của đối phương, lập tức ném gậy bỏ chạy luôn.

Mấy tên đàn em sững sờ một lúc, rồi thấy đại ca mình chạy cũng lập tức chạy theo, như thể sau lưng có sài lang hổ báo, chậm một chút sẽ bị xé xác vậy.

Cảnh tượng đảo ngược chỉ trong chốc lát, rất nhiều chủ sạp kinh ngạc vô cùng, không khỏi nói nhỏ với nhau, ánh mắt nhìn thanh niên cũng đầy kính sợ.

Vương Chiêu Mưu không thèm để ý tới đám lưu manh kia, cậu chỉ quan tâm đến thiếu niên cùng đứa bé mà anh đang che chở.

"Còn đứng lên được không?"

Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhìn gương mặt thiếu niên.

Thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng những đường nét đẹp đẽ đã dần dần hiển lộ, khuôn mặt góc cạnh lập thể, giống như đang giao nhau giữa ngây ngô và thành thục.

Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt đen và sáng của thiếu niên, gương mặt này quả thực có hơi giống Lãnh Diệp.

Có thể. Tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng, như thể đang cố chứng minh điều gì đó, anh dùng một tay ôm cháu mình và cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.

Vương Chiêu Mưu nhìn một lớn một nhỏ, đáy lòng quay cuồng, cậu đã đoán được đại khái rồi, nhưng nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, cậu vẫn cảm thấy không sao tin nổi, người này chính là phụ thân của Lãnh Diệp, thần long kiến thủ bất kiến vĩ trong truyền thuyết – vị chủ sự tính tình ủ dột cổ quái, thủ đoạn lại tàn nhẫn của Lãnh gia.

Theo lời đồn, trước kia vị chủ sự Lãnh gia này từng lưu lạc trong dân gian, đã chịu không ít khổ cực, sau đó tình cờ được người Lãnh gia tìm được, rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, quay về nhận tổ quy tông, còn tiếp nhận sản nghiệp của Lãnh gia.

Năm đó Lãnh gia tìm lại được đứa trẻ đã thất lạc của nhà mình, đó vốn là chuyện vui mừng lớn, nhưng họ không hề đưa tin, cũng không thấy đứa trẻ kia xuất hiện, có lời đồn nói dung mạo nó xấu xí, nhưng sau khi Vương Chiêu Mưu nghiêm túc nhìn một hồi, cậu phát hiện gương mặt niên thiếu này thực sự không có một chút tì vết.

Cho nên rốt cuộc là vì sao anh ta lại không muốn xuất hiện trước công chúng?

Quý Liên Hoắc bị nhìn chằm chằm tới mức mặt cũng nóng lên, nhưng vẫn âm thầm ưỡn ngực, bàn tay căng thẳng tới mức nắm chặt mấy thứ đồ bên dưới.

Quý Đại Bảo bị nắm tới mức vẻ mặt vặn vẹo.

Nhưng trong lòng nó đang có thiên sứ nhỏ cởi truồng, thổi lên những âm thanh vui vẻ.

Chân chú nhỏ vẫn ổn!

Bi kịch không lặp lại nữa!

Mình sống lại cũng không uổng phí!

Quý Đại Bảo vừa vui vẻ được hai giây, khoé miệng đã lại rũ xuống.

Dù chân chú nhỏ không gãy nhưng vẫn còn cuộc sống khổ cực năm năm tiếp theo đang chờ hai người họ.

Chú nhỏ và mình vẫn sẽ bị ông cậu kia đánh, vẫn phải ở căn phòng chứa đồ dột nát kia, bản thân mình còn sẽ bị ốm rất nhiều lần, có một lần còn suýt ngỏm, chú nhỏ vẫn sẽ phải chịu khổ cực, trải qua hết những trắc trở rồi dần dần ở nên lạnh băng vô tình.

Nhưng tất cả những chuyện này giờ đã có cách giải quyết rồi.

Quý Đại Bảo thu hết can đảm, vỗ nhẹ lên gương mặt mình, lại chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương, sau đó quay đầu giơ đôi tay nhỏ bé lên với thanh niên trước mắt.

Đại ca bế bế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!