Vương Chiêu Mưu vừa nói xong, ông Vương ngây ra mất hai
giây, tưởng tai mình có vấn đề.
Vương Kỳ Yên kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, rồi lại nhìn cha
mình, hồi lâu mới hoàn hồn. Trong cả cái đất Tô Thành này, đây
là người đầu tiên dám nói
"già rồi, đầu óc không còn sáng suốt"
với Chủ tịch tập đoàn Vương Thị!
Sắc mặt ông Vương thay đổi liên tục, nhưng cũng không yêu cầu
Vương Chiêu Mưu nhắc lại. Dựa vào sự hiểu biết của ông Vương,
nếu yêu cầu nhắc lại thì anh chắc chắn sẽ nói lại một cách
nghiêm túc.
Cái thằng mất dạy! Ông Vương cầm chung trà trong tay, hắt về
phía Vương Chiêu Mưu, người đối diện dường như đã đoán trước
được, anh một tay ấn kính, vẻ mặt vô cảm nghiêng sang một
bên, nước trà đổ hết lên sô pha.
Mày mày mày! Ông Vương giận run cả hai tay, cầm ấm trà rót
thêm vào chung trà.
Một bàn tay thon dài trắng trẻo đặt lên chung trà của ông
Vương, ông ngẩng đầu thì thấy người con trai thứ hai đã đứng
dậy, nghiêng người về phía mình từ lúc nào.
"Khi con người bị thời gian đào thải, giác quan của họ thường trở nên đờ đẫn, không thể phát hiện ra."
Ông Vương nhìn chằm chằm Vương Chiêu Mưu đang chậm rãi
nói, lời nói ra khỏi miệng còn táo bạo hơn trước.
"Cái kiểu ăn nói không biết lựa lời như mày, còn tỏ ra quá khôn ngoan mới bị đào thải trước tiên!" Ông Vương bị con trai thành
công khơi dậy lửa giận:
"Đây là cách tao dạy mày nói chuyện với người lớn tuổi sao hả?!"
Vương Chiêu Mưu vẫn cứ bình thản, đôi môi nhợt nhạt mấp
máy:
"Vậy ba có dám cá cược với con không?"
Tao không dám? Ông Vương cười khẩy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!