Nghe ông Vu hào phóng nói vậy, Vương Chiêu Mưu cười cười.
"Cuối tuần cậu ấy về, tôi sẽ nói lại."
Vương Chiêu Mưu thực sự không thể tưởng tượng được người
cầm quyền tương lai của nhà họ Lãnh đứng bên nồi lớn để rang
hạt dẻ. Mang theo vài túi hạt dẻ lên xe, anh liếc nhìn những
người bán hàng rong trên con phố này qua cửa sổ xe, ánh mắt
khẽ hấp háy.
Mùa đông lạnh giá đã qua, ở Tô Thành đâu đâu cũng thấy dấu
hiệu của mùa xuân. Chiếc Bentley dừng lại trước cổng sân,
Vương Chiêu Mưu mang theo hạt dẻ rang rang đường bước vào
sân, nhìn thoáng qua đã thấy vài nụ hoa mới nhú ra từ cây đào
trong sân. Băng trong hồ cá cũng đã tan từ lâu, những chú cá
koi sống sót qua mùa đông đang bơi lội trong hồ, thoạt nhìn có
thể khen được là rắn chắc nhiều thịt.
Vương Chiêu Mưu bước vào cửa, dì Tống ngạc nhiên ra đón, ánh
mắt tràn đầy niềm vui:
"Chiêu Mưu, con về mà sao không báo trước một tiếng, để dì nấu mấy món con thích."
Sao cũng được. Vương Chiêu Mưu đặt hạt dẻ lên bàn.
Một lúc sau, Vương Chiêu Vân vừa tan trường về, thấy Vương
Chiêu Mưu liền bổ nhào về phía anh, dài giọng gọi. Anh ơi...
Vương Chiêu Mưu thuần thục bước sang một bên để tránh bị
Vương Chiêu Vân ôm lần nữa.
"Hai anh em nói chuyện đi, dì vào bếp nhìn xem!" Dì Tống vội
vào bếp.
Vương Chiêu Vân nịnh nọt anh ba của mình, lấy điện thoại di
động lật ra vài tấm ảnh:
"Anh ơi, anh xem thành tích của em tiến bộ này."
Vương Chiêu Mưu cầm lấy điện thoại thì thấy thứ hạng Vương
Chiêu Vân đã từ hạng chín từ dưới lên nhảy đến hạng mười một
từ dưới lên, có hai người ở dưới đều 0 điểm, một là Trương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!