Chương 47: (Vô Đề)

Cán sự học tập đến thu bài thi thì thấy Quý Liên Hoắc cúi đầu

đăm đăm nhìn tờ giấy, mặt lộ ra vẻ xúc động khó tả.

Anh Chiêu Mưu tự hào về mình.

Quý Liên Hoắc? Cán sự học tập định rút tờ bài làm trong tay

Quý Liên Hoắc ra, nhưng phát hiện tờ giấy bị cậu đè chặt, không

muốn buông ra chút nào.

"Để tôi tự nộp bài cho thầy được không?" Quý Liên Hoắc ngước

mắt nhìn người bạn cùng lớp trước mặt một cách nghiêm túc.

Cũng được. Cán sự học tập tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cậu thi được điểm

cao, cậu quyết định.

Theo thứ tự chỗ ngồi, cán sự học tập tiếp tục thu thập bài làm

của La Ngũ Nhất. La Ngũ Nhất kiêu hãnh đưa bài thi ngữ văn có

số điểm 139 cho cán sự học tập, rồi cúi đầu khom lưng, đưa nốt

bài thi toán 88 điểm ra.

Nộp bài xong, La Ngũ Nhất cầm đề toán chọc chọc Quý Liên

Hoắc, thấy hàng đầu không có phản ứng bèn thò đầu nhìn qua,

thì bắt gặp Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào chữ ký trên bài

thi của mình, trong mắt là vẻ si mê sâu đậm.

"Quý huynh, trúng cổ hả?" La Ngũ Nhất cúi đầu nhìn vào, thấy

được nét chữ mạnh mẽ và trang nhã nằm dưới số điểm kiểm tra,

ngoài ra còn có một dòng chữ tiếng Anh viết nghiêng rất đẹp.

"Thưởng thức thư pháp đấy à Quý huynh?" La Ngũ Nhất nhìn

chằm chằm vào dòng chữ tiếng Anh:

"Phụ huynh của cậu còn biết tiếng Anh à, giỏi quá!"

Ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu dàng, ngón tay vuốt ve chữ ký.

"Người ta nói chữ sao người vậy, người ký tên cho cậu phải là người có trình độ học vấn cao, ngoại hình cũng không kém là bao." La Ngũ Nhất cười hì hì hỏi: Đây là gì của cậu?

Anh Chiêu Mưu là gì của mình? Ánh mắt của Quý Liên Hoắc

ngưng đọng. Anh là ân nhân của tôi, anh đã kéo tôi ra khỏi hố

bùn, cho tôi một mái ấm và tình thương; người đã chi rất nhiều

tiền cho tôi đi học lại; người khuyến khích tôi, giáo dục tôi và

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!