"Sáng mai chuẩn bị sớm." Vương Chiêu Mưu cất bài thi trong tay,
quay sang nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình.
"Tôi dẫn cậu ra ngoài."
Quý Liên Hoắc lúng túng nhìn anh, lòng có ngàn vạn thắc mắc,
nhưng lời ra đến miệng lại thành một câu:
"Có cần... dẫn theo Đại Bảo không?"
Không cần. Vương Chiêu Mưu đứng dậy, nhìn ngang tầm mắt
với thiếu niên trước mặt. Chỉ có tôi và cậu.
Nhận thức rõ ràng vấn đề về tầm nhìn, Vương Chiêu Mưu liếc
xuống đôi dép dưới chân Quý Liên Hoắc, lòng thầm kinh ngạc.
Lần đầu gặp Quý Liên Hoắc, thiếu niên chỉ cao đến ngực anh;
Quý Đại Bảo nhập viện, khi đưa hai chú cháu ra viện, Quý Liên
Hoắc đã chạm đến vị trí ngang vai anh. Đưa Quý Liên Hoắc về
biệt thự mới được mấy tháng, cậu đã lớn nhanh như thổi, bây
giờ cả hai đều đi dép lê, thế mà Quý Liên Hoắc có thể ngang
tầm mắt với anh rồi!
Quả nhiên là... sóng sau xô sóng trước à?
Quý Liên Hoắc ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn không nhận ra
Vương Chiêu Mưu đang đo chiều cao của mình, trong đầu chỉ
còn lại duy nhất câu nói Chỉ có tôi và cậu kia.
Chỉ có mình và anh Chiêu Mưu. Tai Quý Liên Hoắc lại không khỏi
đỏ bừng lên, nơi anh Chiêu Mưu vừa ủ ấm ban nãy nóng đến
sắp bốc cháy.
Nhìn dái tai cậu đỏ đến mức sắp chảy máu, Vương Chiêu Mưu
chợ nhớ đến cái lạnh vừa rồi ở ngoài nhà, nếu tai bị lạnh cóng sẽ
đỏ bừng, sưng tấy và ngứa ngáy. Giơ tay chạm nhẹ vào tai cậu,
Vương Chiêu Mưu nhìn thấy mặt Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng
lên theo, đôi mắt nhìn thẳng về phía anh lấp loáng nước, long
lanh, vừa đen vừa ẩm ướt.
"Có phải bị cóng không?" Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!