Vương Chiêu Mưu nhận được tin vào giữa trưa. Đội trưởng Lý ở
đầu bên kia điện thoại đã sắp nói không thành lời nữa rồi. Anh
nhanh chóng tới công trường, thấy ngay trong khu phố đêm đối
diện công trường, tường ngoài của vài quán xá bị lửa đốt cháy
đen, nhiều người đứng trên đường, một vài người mặc đồ nhân
viên mỏng manh ôm đầu khóc trên đường.
Sếp! Lão Tề và đội trưởng Lý thấy Vương Chiêu Mưu thì vội
chạy lại. Đội trưởng Lý mặt dính đầy tro bụi xám đen, nhưng đôi
mắt lại sáng đến lạ thường.
Quá thần kỳ! Đội trưởng Lý quay lại nhìn công trường, thầy
Chu mặc áo khoác quân đội được một nhóm công nhân vây
quanh, đang cười mà mặt đầy nếp nhăn.
Xảy ra chuyện gì? Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc xe chở
nước trống rỗng là hiểu tình hình đại khái, nhưng vẫn muốn
nghe lại từ đội trưởng Lý.
"Hôm nay chúng tôi thi công ban ngày, mấy chủ tiệm bên kia
đường đến lại cãi nhau, đang tranh cãi thì chúng tôi nghe thấy
có người la hét là cháy rồi. Mấy người đúng là ở tiệm đó nhìn
thấy khói bốc ra từ cửa sổ, không thèm nói gì đã chạy về đòi lấy
đồ. Tôi cũng thấy lửa từ bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng cho
người ngăn cản bọn họ, gọi điện báo cháy.
"Đội trưởng Lý lấy tay chà mặt:"Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, mấy
quán bên cạnh tiệm đó cũng bốc cháy, tôi vừa nhìn vừa nghĩ,
chợt nhớ ra trên công trường có hai xe chở nước! Thế là tôi dứt
khoát, cho công nhân lái xe chở nước ra ngoài, cắm đường ống
rồi xối nước vào hiện trường vụ cháy. Một lúc sau thì xe cứu hỏa
tới, phải tốn rất nhiều công sức mới dập được lửa.
"Lão Tề cũng tiến lên một bước, vui mừng nói:"Cũng may đội
trưởng Lý phản ứng nhanh chóng, rồi cũng may là sếp làm theo
lời thầy Chu, điều động xe chở nước đến công trường, vậy mới
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!