Nhìn Quý Đại Bảo ôm chặt số tiền anh Chiêu Mưu đưa, Quý Liên
Hoắc bước tới định giúp nó cất đi. Ngay khi tiền bị rút khỏi tay,
cả tay của nó cũng giơ lên theo.
Quý Đại Bảo trợn tròn mắt, siết chặt tờ trăm tệ trong tay, không
chịu để chú út thân yêu lấy đi. Chú út có là ruột thịt cũng phải
tính toán rõ ràng, đây là số tiền nó vất vả đi bán nghệ mới kiếm
được!
Cứ cho nó đi. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, khẽ cười với thiếu
niên.
Quý Liên Hoắc đỏ mặt muốn giải thích là mình chỉ giúp Quý Đại
Bảo giữ thôi, nhưng khi mắt chạm mắt với người nọ là có thể
thấy được đôi mắt của anh dưới tròng kính, vừa tao nhã vừa ấm
áp. Anh ấy hiểu mọi thứ.
Quý Liên Hoắc không giải thích nữa, ngoan ngoãn thả ngón tay
đang cầm đầu kia của tờ tiền ra.
"Đã đến lúc đi học rồi." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồ,
nhắc nhở thiếu niên.
"Vậy anh Chiêu Mưu... tuần sau gặp lại."
Sắc mặt Quý Liên Hoắc tối đi, cậu lên lầu đeo cặp, thu dọn đồ
đạc, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Quý Đại Bảo nằm trong tay
người kia, khi thấy cậu thì vội giấu tiền trong tay đi mất. Tâm
trạng Quý Liên Hoắc liền trở nên phức tạp.
"Nếu có chuyện gì, nhớ liên lạc với tôi càng sớm càng tốt."
Vương Chiêu Mưu bước tới, vốn muốn để cho hai chú cháu thân
thiết một chút, không ngờ Quý Đại Bảo chỉ tập trung giấu tiền,
chào tạm biệt cũng cực kỳ qua loa.
"Dạ được anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc liếc nhìn cháu trai một
cái, rồi nghiêm túc nhìn Vương Chiêu Mưu hồi lâu:
"Anh Chiêu Mưu, tuần sau gặp lại."
Quý Liên Hoắc đeo cặp đi ra ngoài, trước khi lên xe lại vẫy tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!