Chương 4: (Vô Đề)

Vài chén rượu vào bụng, tiềm thức Vương Chiêu Mưu liền cảm thấy có chuyện không ổn, chờ khi tỉnh táo lại thì chóp mũi cứ luẩn quẩn mùi sầu riêng, lão Tề ngồi ghế phụ, cứ chốc chốc lại quay lại nhìn cậu.

"Ông chủ, cậu tỉnh chút nào chưa?"

Vương Chiêu Mưu nhíu mày, day day trán mình.

Vừa rồi đã có chuyện gì nhỉ, hình như vô cùng ầm ĩ, nhưng mình chẳng nhớ gì hết.

Trước khi uống rượu còn chưa ăn gì nên dạ dày Vương Chiêu Mưu rất khó chịu, hơi thở cũng toàn mùi rượu.

Ơ khoan.

Vương Chiêu Mưu phản ứng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi, trong xe đúng là có mùi sầu riêng.

Tôi đã làm gì? Trong lòng Vương Chiêu Mưu nổi lên dự cảm xấu.

Thảm kịch ba năm trước thời thời khắc khắc nhắc nhở Vương Chiêu Mưu phải rời xa chất cồn, nhưng trước đó tâm trạng phiền muộn quá mức, bartender lại không biết tình huống của mình nên cứ pha chế liên tục.

Ờm….. Lão Tề muốn nói lại thôi,

"Tóm lại cậu cứ yên tâm, sẽ không ai nói ra đâu."

Lão Tề đã không nói thì chứng tỏ lần này còn thảm hơn ba năm trước nhiều.

Vương Chiêu Mưu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cúi đầu quan sát tình hình.

Quần áo vẫn nguyên vẹn, nhưng trên chỗ đầu gối quần tây có vết bẩn, còn mặt mình…… Vương Chiêu Mưu soi mình trong kính chiếu hậu, đuôi mắt hơi ửng hồng, lông mi ươn ướt.

"Tôi quỳ trước mặt ai rồi?"

Đoán được đại khái tình hình xong, Vương Chiêu Mưu cố giữ cho giọng mình bình thản.

"Một thiếu niên bán trái cây." Lão Tề cười gượng,

"Đều do tôi, tại tôi không trông nom cậu cho kỹ."

Thiếu niên bán trái cây? Vương Chiêu Mưu suy tư hồi lâu, ký ức vốn mơ hồ cũng dần rõ ràng lên.

Trong lòng cậu khi đó chỉ toàn suy nghĩ Vương thị sẽ phá sản, rồi cậu sẽ thê thảm chết đi, trong cơn mê man, cậu đột nhiên trông thấy một người đàn ông đang đứng đối diện mình, trong tay cầm dao, trông rất giống bá tổng Lãnh gia kia.

Lòng cầu sinh theo men say lập tức bùng nổ, Vương Chiêu Mưu nhớ ra, khi đó cậu đã ôm chặt chân người đàn ông kia, còn thê lương khóc lóc cái gì mà,

"Lãnh tổng, hôm nay trời không lạnh, cầu xin anh thu nhận tôi đi!"

Nhớ lại xong, Vương Chiêu Mưu cúi đầu.

"Không sao đâu ông chủ." Lão Tề thấy thế, định bụng an ủi ông chủ của mình,

"Lúc đó chỉ có mười mấy người thấy thôi, đỡ hơn trước nhiều rồi."

Vương Chiêu Mưu im lặng, càng không dám ngẩng đầu lên.

Người đến tuổi trung niên rồi, khí tiết tuổi già khó giữ được.

Chẳng lẽ mình mất mặt quá nên mới sống lại sao?

"Tôi đã hỏi thăm cậu thiếu niên bị cậu ôm chặt kia rồi, cậu ấy không bị thương, sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu." Lão Tề dường như nhớ ra chuyện gì, lại bổ sung,

"Cậu ấy còn khá trẻ, trên lưng còn cõng một đứa bé. Trước đó cậu dặn tôi tìm một đứa bé một tuổi tên Lãnh Diệp đó, trùng hợp là đứa bé kia cũng một tuổi, có điều không phải tên Lãnh Diệp, mà tên Quý Đại Bảo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!