Chương 38: (Vô Đề)

Để thiếu niên có thời gian làm dịu cảm xúc, Vương Chiêu Mưu bế

Quý Đại Bảo xuống lầu, bảo chị Trình nấu hai tô mì đơn giản.

Cả buổi chiều làm việc ở công ty, sau đó đến trường, đi bệnh

viện, sau một loạt sự việc, cuối cùng Vương Chiêu Mưu cũng có

thể ăn được chút ít, nghĩa lại tình hình của Quý Liên Hoắc, anh

đoán chắc cậu cũng chưa ăn gì.

Quý Đại Bảo ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tò mò nhìn người nọ ăn.

Cậu ấm nhà giàu gia thế tốt, khí chất cao quý thì cũng vẫn ăn

món mì đơn giản. Trên bàn bày vài món ăn kèm đều là loại có

bán trong siêu thị, nước dùng trong tô cũng chỉ là canh suông

thêm vài cây hành, thế mà người ta vẫn ăn một cách tao nhã,

nhẹ nhàng, không thấy có gì là chướng mắt cả.

Kiếp trước, từ khi vào nhà họ Lãnh, mỗi bữa ăn đều được do đầu

bếp tận tâm chuẩn bị chu đáo, nó ăn quen rồi, dường như quên

đi mất chuỗi ngày trong quá khứ, bỏ rơi tất cả những gì từng trải

qua. Thậm chí để thể hiện sao cho xứng với thân phận của

mình, nếu đầu bếp làm sai điều gì, nó đều sẽ nổi trận lôi đình.

Cùng là Tổng giám đốc, Quý Đại Bảo vô thức bắt chước cách

Vương Chiêu Mưu ăn, ngón tay nhẹ nhàng kẹp chiếc đũa tre rồi

đưa mì vào miệng, lặng lẽ mà tao nhã.

Vương Chiêu Mưu liếc thấy động tác của Quý Đại Bảo, tưởng nó

không ăn được mì nên thèm, anh bèn dùng đũa sạch gắp một

sợi mì nhỏ đưa sang. Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên, dùng cái

miệng nhỏ chu ra hút lấy sợi mì, dùng vài cái răng ít ỏi cố gắng

nhai.

Quý Đại Bảo cũng học cách ăn uống không gây tiếng động, ăn

hết một sợi mì, thấy Vương Chiêu Mưu đang nhìn mình thì vui vẻ

vỗ tay. Anh thật tốt! Còn cho tôi ăn mì!

Vương Chiêu Mưu yên lặng ăn hết chỗ mì còn lại, nhìn lại giờ thì

thấy cũng đã qua một giờ, chắc là phải kết thúc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!