Lâm Kiệt chưa dứt lời, bàn tay Vương Chiêu Mưu đặt trên vai
Quý Liên Hoắc cảm nhận rõ ràng cơ thể thiếu niên căng cứng lên
trong nháy mắt. Âm thầm liếc nhìn Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu
Mưu thả cánh tay đang khoác vai cậu xuống, quay sang nhìn
Lâm Kiệt đang vùng vẫy trước giờ chết.
Lâm Kiệt tựa như đang níu được cọng rơm cứu mạng, nhìn chằm
chằm vào người đàn ông trước mặt. Quý Liên Hoắc đã tiêu hủy
hết những trang quan trọng trong sổ, nhưng không sao cả, chỉ
cần người đàn ông này tin tưởng vào hắn một chút thôi, cũng đủ
để hắn tự cứu mình!
Lâm Kiệt thấy người trước mặt hơi nhếch khóe môi với mình, đôi
mắt dưới tròng kính lấp lánh ánh nước, có vẻ quyến rũ khó tả.
Cậu cho rằng...
"Ai cũng như cậu, thích soi mói bí mật của người khác à?"
Lâm Kiệt ngơ ngác đứng đó, há miệng ra nhưng lại không biết
phải nói gì.
"Tiểu Kiệt, đừng nói nữa!" Mẹ Lâm Kiệt bước tới ngăn con trai
lại, ánh mắt đầy đau đớn. Con trai bà ta rõ ràng đã làm sai rồi,
bây giờ càng nói thì lại càng sai!
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đẩy kính lên bằng một tay, xoay
người đặt tay lên vai thiếu niên, tỏ rõ quyết tâm bảo vệ.
Đầu óc Lâm Kiệt rối tung lên, da đầu tê dại, hắn đứng chết lặng
tại chỗ.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông trẻ tuổi kia dẫn Quý Liên
Hoắc đi, Lâm Kiệt lòng như tro tàn. Thế rồi Quý Liên Hoắc chậm
rãi quay đầu lại, khi đối diện ánh mắt của hắn, đôi mắt vốn trong
trẻo vô hại kia hiện lên một ánh nhìn đầy đe dọa rất khó tả, còn
khóe môi nhếch lên một chút.
Nạn nhân vô tội nhìn lại với nụ cười đầy sát khí.
Lâm Kiệt cảm giác như bị đâm thẳng vào tim, hắn không nhịn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!