Quý Liên Hoắc đi từng bước với ánh mắt đầy sát khí, không khí
trong ký túc xá thoắt cái đông cứng lại.
Nhanh, cản nó lại! Lâm Kiệt đột nhiên phản ứng lại, cầm cuốn
sổ nhỏ trong tay chuẩn bị xé ra một trang.
Trương Phong vội vàng lao tới, ôm chặt lấy thiếu niên, định ngăn
Quý Liên Hoắc lại nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nhận một
đấm vào mặt. Trương Phong cảm thấy trong đầu vang lên tiếng
ong ong, trong miệng có mùi máu tanh, có thứ gì đó gãy mất,
đang lăn lộn trong miệng.
Lâm Kiệt nhanh chóng xé một trang trong cuốn sổ nhỏ, quay
người định ném nó ra ngoài cửa sổ. Một bàn tay đột nhiên nắm
lấy cánh tay Lâm Kiệt, giật lại cuốn sổ.
Quý Liên Hoắc siết chặt vai Lâm Kiệt rồi tiến tới giật lấy trang
giấy xé ra từ sổ ghi nợ. Lâm Kiệt giữ chặt trang giấy, trong mắt
tràn đầy niềm vui thành công.
"Quý Liên Hoắc, tao phải cho mọi người biết mày là thằng biến thái, mày thật ghê tởm!"
Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối lại, cậu đá vào chân Lâm Kiệt, giẫm
lên chân hắn, bẻ ngón tay Lâm Kiệt ra từng chút một.
"Tao sẽ vạch trần bộ mặt thật của mày trước mặt mọi người!"
Lâm Kiệt cố chịu đau, cười tàn nhẫn:
"Đặc biệt là người tên Chiêu Chiêu đó phải không!"
Hai chữ đó dường như có phép thuật. Lâm Kiệt thấy động tác
của Quý Liên Hoắc khựng lại, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng
mà cậu đang cố giấu đi. Tựa như khi lấy đi miếng thức ăn cuối
cùng trong tay một đứa trẻ sắp chết đói.
Lâm Kiệt nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc, không nhịn được cười.
Mày cũng có ngày hôm nay?! Tiếp tục ra vẻ thanh cao đi, tiếp
tục ngông cuồng đi, tiếp tục giả bộ làm học sinh ngoan đi, tiếp
tục không coi ai ra gì đi!!!
Tiếng cười của Lâm Kiệt còn chưa dứt, hắn thấy ánh mắt của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!