Quý Đại Bảo nghe chú nhỏ nói, lập tức khiếp sợ như thể đang có động đât 8 độ richter.
Thực sự rất nhớ mình á?
Mình có tài đức gì!
Nhớ tới đoạn thời gian chú nhỏ cõng mình vất vả mưu sinh; nhớ tới lúc chú nhỏ vì mình mà suýt bị lưu manh đánh gãy chân; còn cả lúc chú nhỏ đi đấu tranh với Lý Đại Toàn để lấy lại sữa bột cùng tã giấy cho mình……
Hốc mắt Quý Đại Bảo đã hơi ướt.
Chú nhỏ thực sự rất tốt với mình.
Thế mà trước đó mình còn dằn dỗi vì bị chú nhỏ đánh mông, nghĩ lại, đều là lỗi của mình mà.
Nếu không phải do mình làm vỡ bình hoa, lại làm mất bảng biểu trên máy tính thì làm sao chú nhỏ đánh mình được.
Là do mình phạm lỗi quá nhiều.
Quý Đại Bảo không nhịn được ôm lấy Quý Liên Hoắc, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
Quý Liên Hoắc cũng thuận thế ôm lấy đứa bé trong ngực, gần như không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Vương Chiêu Mưu hơi trầm tư.
Cậu biết tình cảm của hai chú cháu này rất tốt.
Nhưng tốt đến mức này thì đúng là không ngờ.
Việc này có nghĩa là, nếu sau này cậu bị phát hiện đã động thủ với Quý Đại Bảo, vậy thì chắc chắn kết cục sẽ còn bi thảm hơn cả đời trước.
Nhưng đương nhiên không thể buông tha rồi.
Thế thì phải làm kín đáo hơn thôi.
Trình tẩu hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên, Vương Chiêu Mưu ngồi trên chủ vị, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phải làm sao mới có thể khiến Quý Liên Hoắc an tâm ở lại trường học.
Bàn ăn yên tĩnh lạ thường, ba người đều mang những suy nghĩ khác nhau.
Quý Liên Hoắc không ngừng nhìn về phía chủ vị, như thể muốn nhìn bù cho những ngày qua.
Sau khi ăn xong, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu vào thư phòng, vừa nghĩ tới mình và anh Chiêu Mưu ở trong cùng một căn nhà, chỉ cách có vài bức tường, hơn nữa ngày mai còn có thể gặp, lại ăn sáng cùng nhau, tâm trạng Quý Liên Hoắc vô cùng tốt.
Đêm nay hiếm khi ngủ ngon, Quý Liên Hoắc ngủ một mạch tới sáng, vừa mở mắt đã phát hiện mặt trời lên cao, đã qua giờ ăn sáng từ lâu.
Giờ này có lẽ anh Chiêu Mưu đã tới công ty từ lâu rồi.
Ánh mắt Quý Liên Hoắc đầy thất vọng, vừa nghĩ đến tối nay đã phải về trường, có lẽ trước khi đi cũng không gặp được anh Chiêu Mưu, lông mày vô thức nhíu lại, trong lòng chua xót không nói nên lời.
Lại phải chờ sáu ngày sau mới gặp lại.
Nghĩ đến đây, Quý Liên Hoắc buồn bã vùi mặt vào trong gối, mũi đau xót, thậm chí mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Đều tại mình.
Sao lại không dậy sớm hơn chứ!
Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ thanh thuý, Quý Liên Hoắc dựng thẳng lỗ tai, đôi mắt khẽ động.
Bình thường Trình tẩu cũng không gõ cửa như này, mà là gõ nhanh hơn nhiều hơn. Gõ không nhanh không chậm, lại chỉ ba lần một, đó là……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!