Chương 28: (Vô Đề)

Anh Chiêu Mưu. Trông thấy người ấy, Quý Liên Hoắc cuống quýt đứng lên, rũ mắt cố che giấu vui mừng.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, suy đoán lý do vì sao Quý Liên Hoắc lại về.

Không phải ngày lễ lớn hay ngày kỷ niệm gì, vậy khả năng lớn nhất là lúc đi học bị bắt nạt, hoặc là hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi khiến anh ta chưa thích nghi kịp.

Quý Liên Hoắc vẫn thấp thỏm đứng đó, tối qua anh vốn chỉ định đứng ngoài cửa phòng ngủ một lát thôi, nhưng không hiểu sao khi ngồi trước cửa phòng, đầu dựa vào cửa, anh dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia, cứ nghe nghe một lát rồi mở mắt ra thì trời đã sáng.

Có phải vừa rồi đã khiến Chiêu Mưu giật mình không?

Liệu Chiêu Mưu có giận vì mình chạy từ trường về đây không?

Chuyện này hẳn….. không tính là trốn học chứ…..

Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhìn thấy đôi giày da màu đen cao cấp đang đi ngang qua mình.

Ở trường thế nào? Vương Chiêu Mưu cầm café xuống lầu, thuận tiện nhìn đồng hồ treo tường.

Rất tốt. Quý Liên Hoắc vội vàng đi theo, còn thực để ý ngữ khí của Vương Chiêu Mưu.

Hình như anh Chiêu Mưu không giận mình.

Quý Liên Hoắc không khỏi mỉm cười, gắt gao đi theo sau Vương Chiêu Mưu, anh ngửi thấy mùi hương mát lạnh cùng mùi café sáng, sạch sẽ lại đầy phấn chấn.

Vương Chiêu Mưu hơi đau đầu, không phải bị bắt nạt ở trường thì là do vấn đề hoàn cảnh rồi, hoàn cảnh trong trường đương nhiên sẽ kém ở nhà, nhưng nếu để Quý Liên Hoắc học ngoại trú, cả ngày đi tới đi lui thì cũng không ổn.

Vương Chiêu Mưu dừng chân khiến thiếu niên sau lưng đụng nhẹ vào mình, Vương Chiêu Mưu quay lại mới phát hiện thiếu niên đang đứng rất gần.

"Xin, xin lỗi anh Chiêu Mưu!"

Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng mặt, khoảnh khắc vừa rồi, anh gần như đã ngửi thấy mùi hương nơi cổ người kia, ấm áp lại rất đặc biệt, không hiểu sao khiến đáy lòng anh thực ngọt ngào.

Không sao.

Vương Chiêu Mưu đứng thẳng người, giơ đồng hồ trên tay lên, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn.

Quý Liên Hoắc ngây ngốc nhìn mu bàn tay đẹp đẽ của người kia, những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và tròn trịa, có màu hồng nhạt, vô cùng xinh đẹp. (vl bảo ông nhìn đồng hồ thì ông nhìn tay =))))))

"Còn nửa tiếng nữa là tới giờ học."

Vương Chiêu Mưu thu tay lại, cầm ly café bước về phía trước.

"Giờ tôi sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của anh để xin nghỉ tiết đầu, anh ăn sáng ở nhà đi, sau đó tôi sẽ bảo tài xế đưa anh tới trường."

Quý Liên Hoắc thấy người kia đã sắp xếp ổn thoả, anh ngơ ngẩn, gật đầu nói, Được.

Trong phòng ăn, Trình tẩu đang chuẩn bị bữa sáng, Quý Đại Bảo ngồi trong xe tập đi ngủ gà ngủ gật.

Thân thể trẻ nhỏ luôn dễ mệt mỏi, mỗi ngày phải ngủ tận mười mấy giờ mới có thể lên tinh thần.

Hai ngày nay Quý Đại Bảo vẫn luôn cố gắng tập nói, không biết trước kia nó có chỗ nào chậm phát triển mà giờ phát âm rất khó, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a cùng những âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng gần đây luyện tập chán chê, nó cảm thấy sau khi đã phát âm được tiếng pa không lâu là có thể khiến chú nhỏ và Vương Chiêu Mưu bất ngờ.

Trình tẩu.

Quý Đại Bảo nghe giọng Vương Chiêu Mưu, lập tức dựng thẳng lỗ tai, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn chút.

"Liên Hoắc tới, chuẩn bị đồ ăn sáng cả cho anh ta nữa."

Quý Đại Bảo sửng sốt, quay đầu liền thấy chú nhỏ của mình không biết đã về từ lúc nào, đang đứng sau lưng Vương Chiêu Mưu không xa, ánh mắt nhìn Vương Chiêu Mưu chăm chú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!